Chương 1: Người chồng tốt
Chúng ta đều sai rồi, thời gian cũng sai rồi. Cứ tưởng rằng duyên phận tới thì có thể yên tâm, tưởng rằng nghiêm túc thì có thể giũ chặt, tưởng rằng đôi bên chịu quá nhiều thương tổn thì có thể cảm động ông trời, tưởng răng dũng cảm quên đi tất cả là được.
Chúng ta đều sai rồi, đôi khi bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ...
****
Tới sở cảnh sát, Tô Nhiễm mới biết "anh Đông" tên đầy đủ là Trình Nhật Đông, cũng tới sở cảnh sát, Tô Nhiễm mới biết vụ án này cảnh sát sắp xếp xũ lý bí mật. Nói cách khác, cô chỉ cần nhận mặt là được, không cần ra tòa làm chứng. Bao nhiêu đây cũng đủ giúp cô yên tâm hơn, dù sao đi nữa loại chuyện này nếu ầm ĩ ra tòa án, tất cả mọi người đều chú ý đến cô.
Nhưng đồng thời điều này lại bất lợi với Diệp Lỗi. Diệp Lỗi vì cô mà đánh người. một khi cô không ra làm chứng, tội danh của Diệp Lỗi sẽ thành lập. Lệ Minh Vũ bảo vệ cô, song cũng đẩy Diệp Lỗi vào chỗ chết, giống như dùng giáo của cô đâm vào khiên chắn của cô, cô phải làm sao đây?
Quá trình nhận thức chính là khơi gợi hồi ức. Khi cô đứng yên ngoài tấm kính quan sát vài người đàn ông, cảnh tượng hung bạo hôm đó lại vụt lên trong đầu, cô bất giác thở nhanh hơn, tay cô run rẩy.
"Bà Lệ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo mật toàn bộ tư liệu. Trình Nhật Đông phạm tội nhiều lần, dù không có vụ cưỡng dâm không thành này, chúng tôi vẫn đủ chúng cứ khởi tố anh ta." Một nữ cảnh sát bên cạnh tránh anh cô. "Vì vậy, bà Lệ cứ yên tâm nhận mặt."
Tô Nhiễm gật đầu, bước lên trước nhắm nghiền mắt, nụ cười dữ tợn và hơi thở đàn ông ập lần nữa vào mặt cô, khiến cô run rẩy không thôi.
Bờ vai cô chợt ấm áp, mở mắt ra lại gặp Lệ Minh Vũ không biết đến từ lúc nào, tay anh vịnh vai cô, thấy đôi mắt cô mở to nhìn bản thân, đáy mắt anh tràn ngập ý cười nhf nhẹ. "Đừng khẩn trương, em cứ quan sát kỹ lưỡng."
Bàn tay anh ngàn ngập sức mạnh, khoảnh khắc này mang đến cho co cảm giác an toàn và ấm áp vo tận, Cô gật đầu, xoay đầu nhìn phía tấm kính, chốc lát sau cô chỉ một người đàn ông trong đó, "Số hai."
Nữ cảnh sát lướt qua Lệ Minh Vũ rồi đến Tô Nhiễm, che giấu ước ao trong mắt, nhẹ giọng hỏi, "Chắc chắn?"
Tô Nhiễm gật nhẹ đầu, "Chắc chắn."
Nữ cảnh sát gật đầu, cầm bộ đàm, "Số hai, bước lên trước một bước."
Người đàn ông số hai được dẫn lên trước, tuy gương mặt chàng chịt vết thương, nhưng Tô Nhiễm vẫn có thể xác nhận gương mặt khiến cô bừng tỉnh từ giấc mơ một cách chín xác...