1989, Triều Tiên Túc Tông năm thứ mười tám là một đất nước hưng thịnh, quốc thái dân an, vững mạnh về quân đội nhưng đó cũng là tiền đề bị ngoại bang dòm ngó.
Hoàng đế đương thời bị ám sát, thái tử lúc bấy giờ là Tuấn Chung Quốc lên ngôi vua khi chỉ vừa bước chân qua ngưỡng cửa mười lăm, vẫn còn là một tiểu tử cần người chỉ dạy.
Dù non nớt tới đâu nhưng sống bao nhiêu năm trong sự cung đấu đầy rẫy mưa mô cùng với việc năm bữa nửa tháng bị ám sát thì Tuấn Chung Quốc cũng không thể ngây thơ được, thế nên với tư chất thông minh hoàng đế bấy giờ từng bước đi, cách dùng người đều rất tính toán chi li vừa hay tướng quân trẻ tuổi Mân Doãn Khởi lại là người được tin cậy nhất cũng là bạn thanh mai trúc mã với Chung Quốc.
"Hoàng thượng người cho gọi thần?"
Vị tướng quân trẻ tuổi quỳ nơi đó, tôn kính hết mực với hoàng đế của mình, tựa như người hôm qua gọi một tiếng "Quốc" liền quay lại cùng với người ngồi trên ngai vàng kia không phải là một.
"Bình thân. Doãn Khởi, ta đã bảo rồi không có người khác ngươi không cần quỳ."
"Tạ hoàng thượng."
"Doãn Khởi này."
"Có thần."
"Ngươi sẽ vì trẫm mà làm tất cả chứ?"
"Chỉ cần một câu mạng của thần liền cho người."
Một câu này của tướng quân nào đâu biết sau này đến vài cái mạng cũng không đủ mà dâng cho vị hoàng đế kia.
"Vậy ngươi có bằng lòng giúp trẫm đánh đuổi ngoại bang?"
"Vâng."
Thánh chỉ ban ra, chỉ trong ngày hôm sau tướng quân Mân Doãn Khởi đã mang theo binh lính tiến thẳng ra biên cương, đánh đuổi ngoại bang, bảo vệ đế quốc của vị hoàng đế kia.
Mân Doãn Khởi nơi biên cương không màng tính mạng, uống gió nằm sương, trải qua không biết bao nhiêu lần thập tử nhất sinh, mưu mô nhưng không phật lòng dân đã liên tiếp mang về tin thắng trận cho vị hoàng đế trẻ.
Tuấn Chung Quốc nơi thành đô lại chỉ một lòng thanh trừng nội bang, sau này có người hỏi tại sao vậy, người chỉ trả lời việc giao cho Mân Doãn Khởi cơ bản không cần ta lo lắng.
Trải qua một năm dài đằng đẵng giặc trong thù ngoài đều đã giải quyết xong, Mân Doãn Khởi một thân chiến công trở về, trở về với người hắn thương nhất, nhưng Mân Doãn Khởi không biết rằng một năm có thể khiến con người ta thay đổi đến mức nào, sự thay đổi khiến hắn sau này không biết bao lần tự hỏi hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Tuấn Chung Quốc ngồi nơi đó, mỉm cười như gió xuân, gọi một tiếng "Khởi" thế là mọi đau thương cả một năm dài đều hóa thành tàn tro.
Chiến công đi liền với thương tật, nửa năm sau đó Mân tướng quân đều ở trong cung dưỡng thương nhưng thật ra là vị hoàng đế trẻ lấy cớ để buộc hắn bên mình.

BẠN ĐANG ĐỌC
[ONESHOT] [KOOKGA] Gửi nghìn năm.
FanfictionTác giả: Th Thể loại: fanfic, boylove, ai anti vui lòng kickback. --------------------------------------- "Chỉ một câu mạng của thần liền cho người." --------------------------