Chương 43-46

19 1 0
                                    

Chương 43: Ở trong lòng anh khóc thút thít (5)

"Quý Thư, đi điều tra người tên Phương Thê."
"Đúng, Phương của Phương Viên, Thê của Phương Thảo Thê Thê."
"Ừ, tôi muốn nhanh chút biết được."
"Được, cứ như vậy."
Cúp điện thoại, trên mặt Doãn Văn Trụ ngược lại xuất hiện vài vệt thú vị.
Anh cũng muốn xem một chút, cô có thật sự giống như cô biểu hiện thái độ thờ ơ đối với anh không.
•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°
Tập đoàn Doãn Văn
"Cha, con có thể ở lại chỗ này, nhưng về sau không cho phép cha trông nom chuyện của con."
Doãn Văn Trụ đứng trước bàn làm việc nói với Doãn Văn Thận.
"Thằng khốn này nói cái gì, ta là cha mày, chẳng lẽ không có quyền lo chuyện của mày sao?"
Doãn Văn Thận tức giận quát anh.
"Cha không đáp ứng cũng được, ngày mai con đi."
Doãn Văn Trụ vẫn là bộ dạng lười biếng, dường như không chút nào để ý đến Doãn Văn Thận có bao nhiêu tức giận.
"Mày đang uy hiếp cha mày sao?"
Doãn Văn Thận càng thêm tức giận.
Con trai của mình thế nhưng luôn cùng ông chống đối.
"Nếu như cha chịu uy hiếp của con."
Doãn Văn Trụ nhếch môi cười cười nói.
Doãn Văn Thận sắp bị tức chết, chỉ vào cửa phòng làm việc hô: "Đi ra ngoài, cút ra ngoài cho tao."
Doãn Văn Trụ vô vị đứng dậy, sau đó rời đi.
Náo loạn một trận, Doãn Văn Trụ nghĩ rằng Doãn Văn Thận chắc sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng không nghĩ tới ngày thứ hai, thế nhưng ông ấy lại đồng ý.
Chỉ là muốn anh bây giờ liền tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, quản lý tốt công ty.
Doãn Văn Trụ mặc dù đoán không ra rốt cuộc cha mình đang tính toán gì, nhưng anh cũng nhận lời.
Doãn Văn Trụ mặc dù mấy năm nay không chịu làm gì cả, nhưng thật ra là một nhà kinh doanh kỳ tài, cho nên Doãn Văn Thận vẫn muốn giao công ty cho anh.
Lần này con đã đáp ứng, Doãn Văn Thận rất vui vẻ, lập tức triệu tập cổ đông, trịnh trọng giới thiệu Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Thận có tính toán của mình, trước chịu thua, mà có một số việc, thật ra cũng không nhất định đem ra tranh luận, vụng trộm giải quyết là được.
Năm đó, ông không phải đã sớm làm sao?
Nếu tiếp nhận công ty, Doãn Văn Trụ cũng không chậm trễ, rất nhanh liền hiểu được một ít tin tức của công ty.

Chương 44: Ở trong lòng anh khóc thút thít (6)

Mà anh muốn tra tài liệu cũng đã được tra ra.
Anh buông xuống văn kiện trong tay, mở ra phần tài liệu được đưa đến một ngày rồi.
Mở trang đầu tiên ra, đầu tiên nhìn thấy chính là tấm hình góc trên bên phải.
Người trong hình so với bây giờ nhỏ hơn vài tuổi, trừ vẻ thanh thuần, lại lộ ra một phần sáng lạn.
So bây giờ sinh động hơn.
Thu hồi tầm mắt, anh lại bắt đầu nhìn tiếp tư liệu.
Gia đình, trình độ học vấn, công việc, còn có những năm này xảy ra chuyện gì.
Quý Thư tra rất rõ ràng.
Anh chỉ biết, chuyện như vậy nhờ Quý Thư tra là sáng suốt nhất.
Nhìn tới trang cuối cùng, về chuyện Tần thị bị bán tài liệu ra ngoài, chân mày Doãn Văn Trụ nhíu lại.
Thì ra là bị vu tội sao?
Cho nên thiên tài đó khóc đến thương tâm như vậy?
Nhìn xong tư liệu về Phương Thê, Doãn Văn Trụ cũng hiểu Phương Thê mầy tiền kia xài ở nơi nào, tại sao lại bị người khác hiểu lầm.
Anh cho cô một trăm vạn, lại tạo thành một loại hiện trường giả.
Tần thị không được xem là công ty nhỏ, nhưng không lớn, ít nhất so với tập đoàn Doãn Văn thì kém rất nhiều.
Hạng mục đó cũng xem là hạng mục lớn, hình như Tần thị đem toàn bộ tài chính đều đặt vào đó, nhưng tài liệu kế hoạch đó bị người đem bán ẩu còn một trăm vạn như vậy.
Thật đúng là buồn cười.
Doãn Văn Trụ buông xuống tài liều về Phương Thê, cũng hiểu rõ đôi chút, cũng có một quyết định.
Tần Tiêu Nhiên sao?
Nếu như anh nhớ không lầm, lần cuối cùng kia, cô dường như gọi chính là Tiêu Nhiên.
Thì ra cô có người trong lòng rồi?
Nhưng đây có lẽ là một chuyện tốt cũng không chừng.
***************************************
Trong lúc Phương Thê đang tắm, chỉ nghe chuông cửa nhà mình không ngừng vang lên.
Nhưng cô không nghĩ ra, cái thành phố này còn ai có thể tìm đến cô.
Cho nên cô nghĩ, chắc có người tìm nhầm chỗ.
Chẳng qua đợi sau khi cô tắm xong, cửa chuông vẫn vang lên, sức kiên nhẫn của người kia không ngờ tốt đến vậy.
Cô đi mở cửa, lại phát hiện đứng ngoài cửa lại là Tần Tiêu Nhiên.

Chương 45: Ở trong lòng anh khóc thút thít (7)

"Phương Thê, thật xin lỗi."
Tần Tiêu Nhiên vừa thấy cô, liền mở miệng xin lỗi.
Vốn Phương Thê nghĩ lập tức đóng cửa lại, nhưng khi nhìn ánh mắt khẩn thiết của anh, cô vẫn nghiêng người, cho anh đi vào.
Kể từ ngày đó sau, cô không tới công ty nữa.
Tính tính toán toán cũng có mấy ngày rồi.
"Tôi gọi điện cho em không được, cho nên chỉ có thể tới nhà em nhấn chuông cửa."
Tần Tiêu Nhiên nhìn sắc mặt Phương Thê có chút khó coi, giải thích.
Phương Thê nhàn nhạt trả lời, "Di động bị mất."
Cô chưa đi mua lại.
Nếu như không đi làm, điện thoại di động gần như cô không dùng đến.
"Phương Thê, tôi tra ra được rồi, là tôi hiểu lầm em."
Tần Tiêu Nhiên hơi xấu hổ nhìn Phương Thê.
"Là ai làm?"
Phương Thê vẫn thản nhiền, như không có bất kỳ quan hệ đến cô.
Từ ban đầu thương tâm đến bây giờ lạnh nhạt.
Cô phát hiện năng lực chịu đựng của mình càng ngày càng lợi hại.
"Lý Nguyệt."
Tần Tiêu Nhiên cắn răng nghiến lợi khi nói đến tên Lý Nguyệt.
Người này bán liền bán, thế nhưng còn giả ngốc chỉ bán một trăm vạn.
Ban đầu làm sao anh ngu khi chọn cô ta làm trợ lý.
"À."
Thì ra là cô ta, nghĩ tới đoạn thời gian trước xảy ra một chuyện, Phương Thê chợt hiểu.
Người này vẫn ghét cô, chỉ sợ lần này là cố ý giá họa cho cô.
Nhưng cô ta có thể trộm được phần kế hoạch này, có lẽ cũng do một phần trách nhiệm của cô.
Lại nói bị vu tội cảm giác cũng đã dịu đi, bây giờ nghe chân tướng thật sự đúng là không có cảm giác gì.
Tức giận không có, thương tâm không có, uất ức cũng không có.
"Phương Thê, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi."
Tần Tiêu Nhiên nhìn Phương Thê, lại luôn miệng nói xin lỗi.
Phương Thê không có mở miệng, chỉ lạnh nhạt nhìn anh.
Trong lòng vẫn có chút để ý, để ý ban đầu anh không tín nhiệm.
"Phương Thê, em có thể trở về tiếp tục làm việc không."
Phương Thê không lên tiếng, Tần Tiêu Nhiên càng không yên, nhỏ giọng hỏi.
Phương Thê nhìn người trước mắt, có chút giật mình.

Chương 46: Ở trong lòng anh khóc thút thít (8)

Ở trước mặt cô, Tần Tiêu Nhiên khi nào hạ thấp mình nói chuyện như vậy.
Cho tới nay, anh đều là cao cao tại thượng, đối với cô, cũng chưa bao giờ quan tâm quá nhiều.
Nửa đêm gọi điện thoại cho cô, lúc kêu cô làm việc từng có.
Nửa đường bởi vì có chuyện ném cô đi, lại thường xuyên xảy ra.
Hơn nữa cho đến bây giờ anh cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Anh thật sự coi cô như thư ký để đối đãi thôi.
Nhưng bây giờ, anh nói với cô như vậy.
Thật sợ cô rời đi sao?
Hay cảm thấy không có cô, hoặc giả như không tìm được cô thư ký nào nghe lời như cô?
Phương Thê đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không muốn đi theo bên cạnh anh nữa.
"Em có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Thật sự mệt mỏi.
"Phương Thê, em nghỉ bao lâu cũng không sao, chỉ là nghỉ ngơi tốt rồi, nhất định phải đi làm trở lại."
Đôi mắt Tần Tiêu Nhiên sáng ngời, tiến lên hai bước, nắm tay Phương Thê nói.
Phương Thê từ trong tay anh rút tay mình về, "Để xem đã."
"Phương Thê......"
Tần Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy mất mác, lòng hơi rầu rĩ.
Anh chưa từng nghĩ tới, một người theo sau anh quay người lại là có thể thấy, sẽ có một ngày đột nhiên không thấy, cũng sẽ không chờ anh quay đầu lại.
Rõ ràng nên thoải mái, nhưng cảm thấy không có thói quen.
"Em có chút mệt mỏi, chuyện này về sau hãy nói có được không?"
Phương Thê cắt đứt lời anh, đi thẳng tới cửa mở ra.
Ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Tần Tiêu Nhiên dừng một chút, nhưng cuối cùng không nói gì nữa, xoay người đi ra cửa.
Đi tới cửa, anh lại quay đầu nói: "Phương Thê, tôi sẽ chờ em trở về."
Phương Thê không có trả lời, chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Tần Tiêu Nhiên đứng một chút, cuối cùng vẫn rời đi.
Cô đóng cửa lại, trở về trên ghế sa lon, cả người co lại một nơi.
Cô còn muốn đi sao?
Dâng mình lên để anh tổn thương nữa sao?
Trong lòng Phương Thê rất phức tạp.
Mơ hồ có một tia kỳ vọng, cũng chôn lấy một tia tuyệt vọng.

Hợp Đồng 77 Ngày Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên-Bách Lý Yêu YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ