Biết ông chủ không cho trả lại giày, Gong Hyojin bực mình kéo Park Jiyeon bỏ đi.
Park Jiyeon cười hỏi bà ta: "Mẹ, chắc là anh sẽ thích đôi giày này lắm, sau này anh ấy sẽ không giận con nữa đâu nhỉ."
Gong Hyojin cúi đầu nhìn Park Jiyeon, trên mặt bà ta không hề mỉm cười nhưng vẫn xoa đầu Park Jiyeon và thân thiết nói: "Con bé này, lần sau đừng tự ý làm như vậy nữa."
Hôm nay đúng vào ngày họp chợ của thị trấn, Gong Hyojin dắt Park Jiyeon chen chúc qua đám người, Park Jiyeon bỗng hất tay bà ta ra, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Cô muốn đi xung quanh nhìn xem có tìm được cơ hội kiếm tiền nào không.
Cô sống ở thị trấn này bốn năm, kiếp trước sau khi bị người nhà đuổi ra ngoài, cô vẫn luôn đi lang thang quanh đây, cho nên cô biết rõ nơi này hơn ai hết.
Xuyên qua con hẻm nhỏ, băng qua đường, ngay cả cái nhà máy gia công da mà kiếp trước cô đã làm việc hai năm mà cô cũng không vào nhìn lấy một lần. Gương mặt cay nghiệt của ông chủ nơi đó vẫn luôn là một trong những hình ảnh sâu sắc trong ký ức mà cô ghét nhất.
Quanh đi quẩn lại, cô vẫn quay về chỗ đã chia tay với Gong Hyojin, phiên chợ đã tan, trên mặt đường ngoại trừ rác rưởi thì không còn thứ gì khác.
Cô vừa định đi về nhà, bỗng nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy đó là bà chủ của cửa hàng bán đồ lưu niệm.
Bà ấy đang ngoắc tay với cô, còn gọi cô là "bé à".
Park Jiyeon đi về phía bà chủ cửa hàng kia và hỏi: "Cô gọi cháu có chuyện gì ạ?"
"Dì thấy cháu đi loanh quanh ở gần đây lâu rồi, có phải bị lạc đường không?"
Không chờ Chẩm Khể trả lời, bà ấy đã nói: "Hay là không muốn trở về."
Park Jiyeon ngẩng phắt đầu lên, nhìn bà chủ cửa hàng với ánh mắt đầy nghi ngờ. Bà ấy cũng cúi đầu nhìn Park Jiyeon và nói: "Hôm đó, dì nhìn thấy cháu bị đánh ở ngay trước cửa tiệm nhà dì. Vừa rồi cháu đi cùng mẹ mua giày, dì cũng ngồi ăn cơm ở ngay bên cạnh."
Park Jiyeon liếc nhìn bà ấy rồi xoay người bỏ đi, bà ấy liền giữ tay cô lại: "Dù không có ác ý gì đâu, chỉ là nhìn thấy cháu đáng thương quá thôi."
Park Jiyeon muốn dùng sức hất tay bà ấy ra, nhưng không thành công. Bà ấy ngẩng đầu nhìn lên trời rồi lại cúi xuống, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Bà vuốt ve mái tóc của Park Jiyeon: "Nếu con gái dì mà không mất thì giờ nó cũng lớn bằng cháu rồi."
Vì câu nói này mà Park Jiyeon không giãy giụa nữa, cứ để mặc bà ấy kéo mình vào trong cửa hàng, nhận cốc nước và miếng bánh ngọt mà bà ấy đưa cho.
Park Jiyeon đói bụng suốt một ngày nên nhìn miếng bánh ngọt không chớp mắt, cổ họng nuốt ực một cái.
Vị bà chủ kia bật cười: "Ăn đi, dì không hại cháu đâu."
Thấy Park Jiyeon không động đậy, bà ấy lại nói tiếp: "Nếu tính ra thì dì cũng biết Gong Hyojin được mười năm rồi. Mẹ ruột của cháu trước kia là bạn học cùng lớp với dì, năm đó khi cô ấy qua đời, dì cũng đi viếng. Cái cô Gong Hyojin này người khác không biết chứ dì thì biết rất rõ, vừa ham hư vinh vừa cay nghiệt, mẹ ruột của cháu và cháu vẫn luôn là cái gai trong lòng cô ta, bình thường chắc chắn cô ta sẽ không đối xử tốt với cháu. Nếu không tìm thấy cháu, cô ta chắc cũng sẽ chẳng đi tìm mà về nhà luôn, có khi cô ta còn ước gì cháu bị bọn buôn người bắt đi luôn ấy chứ."
Nói đến đây, bà ấy đột nhiên dừng câu chuyện và đưa tay lên lau nước mắt, sau đó bà lại đưa miếng bánh ngọt đến trước mặt Park Jiyeon: "Bọn họ chắc chắn sẽ không chờ cháu về ăn cơm đầu, giờ mà cháu không ăn là sẽ bị đói đến mai đấy."
Trong lòng Park Jiyeon cũng hiểu, với tính tình của Gong Hyojin, cô mà về nhà lúc này thì chắc chẳng còn gì để ăn.
Chắc chắn bà ta sẽ giấu hết những đồ có thể ăn được đi, có khi còn sai cô đi rửa bát nữa ấy chứ.
Nghĩ như vậy nên Park Jiyeon ăn từng miếng bánh ngọt vào bụng.
"Còn muốn ăn nữa không?" Bà ấy hỏi cô.
Park Jiyeon lắc đầu.
Bà ấy xoa đầu cô và nói: "Cháu thật đáng thương, mẹ ruột mất sớm, cha ruột thì nhu nhược, mẹ kế lại là một người lòng dạ ác độc. Lúc trước chẳng phải cháu vẫn luôn sống ở quê sao, vì sao lại muốn lên đây?"
"Để đi học ạ."
"Gong Hyojin sẽ cho cháu đi học sao?" Bà ấy có hơi ngạc nhiên.
"Không cho ạ."
Bà ấy lại vươn tay ra vuốt đầu cô, miệng lặp lại hai chữ "đáng thương, sau đó nói: "Có muốn dì gọi cho bà ngoại cháu, để bà đón cháu về không?"
Park Jiyeon lập tức đứng lên, nhìn thẳng vào bà ấy và nói rõ ràng từng chữ một: "Cháu-muốn-đi-học!"
Người phụ nữ kia thở dài, vỗ lên vai cô nói: "Sau này có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm dì. Chuyện lớn dì không giúp được, nhưng nếu đói bụng hoặc không về nhà được thì cứ tới tìm dì, chỗ của dì tuy nhỏ nhưng cũng vẫn có cái để cho cháu ăn."
Park Jiyeon gật đầu, trong lòng rất cảm kích người phụ nữ này. Cô có thể cảm nhận được, người phụ nữ xa lạ này không có ác ý đối với cô. Dù gì thì đúng như bà ấy đã nói, bản thân cô đã thảm đến mức không thể thảm hơn được nữa rồi. Có soi bằng kính lúp cũng không tìm ra được thứ gì ở cổ khiến đối phương có thể để mắt tới, có khi bị bọn buôn người bán lên núi sống vẫn còn tốt hơn so với hiện tại ấy chứ.
YOU ARE READING
IDOL
FanfictionNguồn: truyenfull.vn Thể loại: Trọng sinh, showbiz,... --- /Chuyển Ver /---