chương 51

1.2K 16 1
                                    

  Tưởng Xuyên hẹn Tào Thịnh ở một nhà bán đồ ăn sáng trong ngõ nhỏ. Ngồi cùng bàn còn có một người đàn ông khác, khoảng 40 tuổi, diện mạo đoan chính, ánh mắt sắc bén. Năm đó Hàn Thành chỉ là mộtđội trưởng nho nhỏ, vậy mà bây giờ đã thành cục trưởng rồi.

Tào Thịnh vẫy tay với anh: "Ở đây."

Tưởng Xuyên đi tới, nhìn về phía người đàn ông, cung kính nói: "Cục trưởng Hàn."

Hàn Thành phất tay: "Được rồi, ngồi xuống rồi nói."

Tưởng Xuyên ngồi xuống đối diện bọn họ. Quán ăn sáng này là của cha mẹ một thành viên trong đội mở, bên ngoài bày mấy chiếc ghế dựa, buổi sáng nếu trời đẹp thì phần lớn mọi người đều thích ngồi bên ngoài hơn, cho nên ba người bọn họ ngồi bên trong ngược lại cũng yên tĩnh.

đã mấy năm rồi Tưởng Xuyên không gặp Hàn Thành.

Năm đầu tiên gia nhập đội, Hàn Thành vỗ vai anh nói: "Nhóc con, lớn lên cũng rắn chắc đấy!"

Hàn Thành một lần nữa đánh giá Tưởng Xuyên, sau đó lại vỗ vai anh như năm ấy: "Vẫn rất rắn chắc đó!"

Tưởng Xuyên cười một tiếng: "Cũng tạm được."

Năm đó bị tước cảnh tịch, anh đã từng không cam lòng, cũng từng đi cầu xin người khác. Nhưng vật đổi sao dời, nhiều năm như vậy trôi qua, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy mọi chuyện cũng không nghiêm trọng đến mức đó. Cho dù rời khỏi đội cảnh sát thì anh vẫn phải tồn tại.

Hàn Thành và Tào Thịnh vẫn luôn áy náy với anh, cảm thấy là bản thân lúc trước không bảo vệ được anh.

Lúc Tào Thịnh đến tìm anh, anh nói: "Tôi không có tâm nguyện gì cả, cũng không giống như năm ấy lúc mới bị tước cảnh tịch, tôi không muốn trở về nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn các anh có thể bắt Khương Khôn sớm một chút là tôi thấy cảm kích rồi, coi như trả cho Lâm Hạo một công đạo."

Sau khi Tần Đường xuất hiện, Tào Thịnh lại một lần nữa hỏi anh có muốn tham gia hành động lần này hay không.

Thực ra, cho dù Tần Đường có xuất hiện hay không, cơ hội này, anh cũng đều không muốn đồng ý.

Có cô, anh càng tiếc mạng.

cô nương kia thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lại sợ nhất là những người thân yêu quanh mình rời đi.

Hàn Thành nhìn anh, hỏi: "Nghe nói cô gái tên Tần Đường kia đang ở nghĩa trạm à?"

Tưởng Xuyên đáp: "Vâng, cô ấy là người phụ trách quỹ từ thiện, có việc nên tới đây."

"Haizzz." Hàn Thành thở dài một tiếng: "không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà hai người vẫn có thể gặp lại. cô bé biết chuyện năm đó chưa?"

Cái thứ gọi là duyên phận này, thật sự khó nói.

Tưởng Xuyên im lặng, ánh mắt dần trở nên ảm đạm: "Đợi nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ nói hết với côấy."

Hàn Thành lấy thân phận một trưởng bối vỗ vai anh, an ủi: "Chuyện năm đó không phải hoàn toàn do cậu. Trong lúc làm nhiệm vụ có xảy ra sai sót là hoàn toàn có thể, cậu đừng nghĩ nhiều. Chờ chuyện này xong tôi sẽ xin cấp trên cho cậu quay lại."

"Chuyện cũng qua cả rồi." Tưởng Xuyên nhàn nhạt nói.

"Cậu không muốn quay lại?" Hàn Thành hơi kinh ngạc.

Tưởng Xuyên im lặng không nói.

Tào Thịnh ngắt lời: "Mấy hôm nay nghĩa trạm có bị ảnh hưởng gì không?"

Tưởng Xuyên: "không có gì."

Tào Thịnh gật đầu, sau khi ăn xong bữa sáng cùng Hàn Thành, ba người đi ra bên ngoài, vào trong xe ngồi.

Hàn Thành nói: "Lần này sẽ có hai đội hành động, một đội khác là đội của đội trưởng Trần, bên họ có người nằm vùng bên cạnh Khương Khôn, cụ thể là ai thì không rõ. Tôi đã nói trước là hai đội không ảnh hưởng đến nhau, nếu hai người gặp phải thì đừng ngộ thương, hành sự cẩn trọng."

Trong lòng Tưởng Xuyên bắt đầu có suy đoán.

Tào Thịnh nói: "Tối hôm qua, Triệu Kiến Hòa đi theo Khương Khôn trong buổi đấu giá, nhất định là bọn họ đang thực hiện một giao dịch không chính đáng nào đó. Khương Khôn không chỉ nắm bắt tình hình mà còn che dấu giúp. Nhưng dựa theo hành động mấy năm của Khương Khôn mà nói thì hắn gần như rất ít tham dự mấy loại giao dịch kiểu này."

Tưởng Xuyên: "Loại chuyện dẫn lửa thiêu thân thế này đúng là Khương Khôn sẽ không làm, trừ khi hoặc là Triệu Kiến Hòa hoặc là đối tượng giao dịch uy hiếp hắn."

Hàn Thành cười cười, chính là nụ cười kiểu tiểu nhân đắc chí.

"Được rồi, hai người đều đã đoán ra rồi, bây giờ nhiệm vụ hàng đầu chính là theo dõi Triệu Kiến Hòa. Lần này thì tuyệt đối không thể như lần trước, chỉ tóm được một tên Triệu Kiến Hòa, mà nhất định phải bắt được tên khốn Khương Khôn cùng luôn."

Tưởng Xuyên cười một cái, đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ánh mắt dần bay đi xa.

..............

Trước khi đi, Tào Thịnh đã dặn dò anh: "anh cẩn thận một chút."

Tưởng Xuyên gật đầu, xoay người rời đi.

anh đến công ty vận chuyển một chuyến, Lữ An đang ở bên kia, trong gara chỉ còn một chiếc xe. Chiếc xe này cố tình được để lại để vận chuyển vật tư lên núi vào ngày mai.

Lữ An đang dặn dò tài xế, quay đầu lại thấy anh liền phất tay để tài xế đi làm việc rồi đi về bên này, "Dạo này công việc làm ăn rất khá, đơn hàng cũng nhiều. Chúng ta có nên mua thêm hai chiếc xe nữa không?"

Trước mắt họ cũng có một ít tiền rồi.

Số tiền 87 vạn lần trước để bồi thường đâm xe là Tần Đường ứng trước.

Bọn họ không phải đền toàn bộ, những vẫn phải đền một số bộ phận.

Tưởng Xuyên rút một điếu thuốc ra, bật lửa hít mấy hơi, nhẹ gẩy tàn thuốc, "Sang năm đi, cứ tính thiếu vào phần của tôi, số tiền này trả Tần Đường trước."

Lữ An biết anh không thích nợ tiền người phụ nữ của mình, "Thiếu nợ cái gì chứ. Nhưng số tiền này cũng không đủ mà."

Tưởng Xuyên: "Tôi cũng có một ít nữa, gom góp lại chắc cũng đủ"

Lữ An cười: "Thực ra quan hệ giữa hai người đã thành thế này rồi, chậm một chút cũng được mà. Số tiền đó dù sao cũng là của vợ anh mà?"

Tưởng Xuyên cũng cười: "Tiền hết kiếm lại là được."

Mấy năm nay, thu nhập của anh nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Nếu là một cô gái bình thường thì cũng thoải mái, nhưng nếu là Tần Đường thì không được. một cái thấu kính máy ảnh của cô, một cái túi, một cái đồng hồ... mỗi một thứ đều là những đồ dùng xa xỉ. anh cũng muốn tặng, nhưng thực sự có chút khó khắn.

Nhưng, nếu cô đồng ý.

anh có bao nhiêu sẽ đưa cô hết bấy nhiêu.

Hai người trò chuyện một lát, Tưởng Xuyên nhìn đồng hồ, nói: "Tôi về đây."

Tối hôm qua anh hơi quá phận, không biết Tần Đường thế nào rồi.

Lữ An híp mắt, nở nụ cười xấu xa: "Đúng là nên trở về một chút. Lúc tôi rời đi cô ấy còn chưa dậy đâu."

Tưởng Xuyên nhíu mày, Lữ An vội nói: "Tôi cũng không cố ý mà, chỉ là sáng sớm tôi dậy đi vệ sinh vô tình nghe thấy thôi. anh yên tâm, cũng chỉ có mình tôi nghe thấy thôi."

Lúc đó là sáng sớm, giọng nói kia, nghe rất thảm, nhưng lại kiều mị đến tận xương.

Lúc đó anh ta chỉ nghĩ là ảo giác, nhưng sau khi nghe lại thì phát hiện âm thanh là từ phòng Tưởng Xuyên truyền ra, liền hiểu rõ mọi chuyện.

ANH ĐẾN CÙNG RẠNG ĐÔNG - MẠCH NGÔN XUYÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ