Cà phê đen! Tôi mệt mỏi quá!

5 2 0
                                    

Ngồi bên ly cafe, tôi cảm nhận được vị đắng hòa vào đó là chút ngọt ngào còn đọng lại. Cafe đen, một cảm giác mới lạ mà tôi từng thử. Mùi thơm nhẹ nhàng mà ngây ngất, có cái gì đó quyến luyến.. Tôi mê cái vị cafe đó. Đầu tiên là mùi hương quyến rũ lòng người, sau đó là vị đắng chát cuối cùng là vị ngọt nhẹ và có một thứ gì đó còn động lại không thể phai nhòa.

Đêm có lẽ dài đằng đẳng nhỉ, tôi vẫn ngồi đây giữa dòng đời tấp nập. Mỗi người một cuộc sống, nhưng tất cả đều vẽ thêm vào một nét để cuộc đời thêm nhiều màu sắc.

Cuộc sống của tôi giống như ly cafe đen này vậy, đen tối vô hình và đắng chát nhưng ở đâu đó vẫn còn một chút ngọt ngào và hạnh phúc.Tôi quyến luyến cái vị ngọt dư âm nơi đầu lưỡi, tôi mê cái màu đen huyền bí ấy.

Con gái uống cafe đen là mạnh mẽ, liệu tôi có đúng như vậy không. Nhưng trong cuộc sống bon chen, mỗi người ai ai cũng cố gắng bươn chải để chăm lo cho cuộc sống, ai rồi cũng sẽ cứng cáp và mạnh mẽ hơn.

Có người đã nói với tôi là "tao không thể chỉ hết cho mày những điều mày hỏi nhưng mày sẽ tự tìm ra được câu trả lời khi mày bước vào đời. Sẽ không có một ai mãi không trưởng thành, nên mày đừng sợ, dù thế nào mày cũng hãy là chính mày. Khó khăn thử thách sẽ làm mày lớn lên, tao sẽ không chỉ câu trả lời cho mày đâu, tao muốn mày tự tìm ra, vì những điều tao biết là những điều tao tự nghiệm ra. Hãy tự tin lên, mày luôn có tao ở bên nên đừng sợ gì cả."

Có lúc nào bạn cảm thấy mình đang tồn tại chứ không phải đang sống không. Tôi đã từng cảm thấy như thế, nhưng thật sự cái buồn của tôi không phải là cái buồn to lớn, sự cô đơn của tôi không phải là tất cả. Tôi chỉ là một con người nhỏ nhoi trong hàng ngàn ngàn con người đang ngày ngày cố gắng để tiếp tục sống. Tôi trẻ con, tôi ngây thơ, nhưng cũng rất nhạy cảm.

Hồi nhỏ tôi đã từng tưởng tượng ra một tương lai đầy mà hồng như cổ tích. Bây giờ tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa, tôi muốn lớn lên. Cảm thấy ngột ngạt, và tôi muốn về nhà.

Mở mắt ra ở phòng trọ của mình, tôi đã nghĩ làm sao để sống qua nổi bốn năm ở đây. Tôi là sinh viên năm nhất, mới rời xa ngôi trường cấp ba, và mới rời xa vòng tay của gia đình. Tôi đã từng nhiều lần mơ mộng về một cuộc sống đại học của mình, tôi nghĩ nó sẽ thật đẹp như phim. Tôi đã có một suy nghĩ là muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của ba mẹ. Tôi muốn tự lập. Nhưng giờ đây khi đã có thể coi như thành nguyện thì mọi vọng tưởng trước kia coi như sụp đổ. Căn phòng trống vắng và ngột ngạt, cảm giác trống vắng, cảm giác cô đơn, tôi nhớ nhà, nhớ hai đứa em, nhớ mụ và ba mẹ. Tôi nhớ tất cả, tôi nhớ những buổi ăn cơm cùng cả nhà quây quần bên chiếc bàn nhỏ, rồi tất cả cùng hướng mắt lên chiếc tivi cũ kĩ để xem phim. Tôi nhớ giọng nói của mỗi người trong nhà, nhưng giờ đây ở thành phố này chỉ có mình tôi đang ngày ngày cố gắng để tồn tại qua bốn năm ở đây.Ra ngoài rồi tôi mới thấy được một điều chẳng có ai cho mình một thứ gì mà không cần đòi lại. Chỉ có gia đình, những người thân của mình mới sẵn sàng cho mình những thứ quý giá mà không cần lấy lại bất kì điều gì cả. Người cha người mẹ có thể hy sinh tất cả cho con, và điều duy nhất họ muốn nhận được là con họ sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Tôi chẳng là ai trong thế giới rộng lớn này cả, chỉ là bông cỏ dại ngày ngày phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ quật cường để có thể tồn tại. Tôi cũng biết khóc, và khóc nhiều nữa, tôi không phải là thần thánh mà không biết nhớ. Lúc mới vào đây, tôi đã khóc rất nhiều, nhưng ai cũng bảo tôi mạnh mẽ không khóc. Tôi rất giỏi che giấu, chẳng có ai biết là đằng sau nụ cười mạnh mẽ kia là vô vàn giọt nước mắt. Tôi nhớ nhà nhiều lắm nhưng nếu tôi khóc thì hẳn mẹ và mụ sẽ rất lo lắng cho mình hơn. Họ đã vì tôi mà làm rất nhiều thứ, tôi muốn họ thấy giờ đây tôi đã trưởng thành hơn.

Có ai biết cảm giác trốn vào nhà vệ sinh và khóc một mình, cố gắng để không ai biết là mình đang khóc.Rồi ở nhà một mình, ngồi nghe điện thoại của mụ mà nước mắt rơi nhưng phải cố gắng cầm cự đến khi không thể giả vờ như nói bình thường thì viện cớ cúp máy. Lúc đó là lúc tiếng thút thít vang lên, nó như vỡ òa mọi bức tường phòng bị che giấu, cứ khóc rồi lại khóc cho đến khi hết nước mắt không còn khóc được nữa.

Tôi buồn lắm nhưng rồi tự nhủ với mình là mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, "hakunamatata", hãy cười lên, buồn cũng sống mà vui cũng sống thì tại sao mình không vui vẻ mà sống chứ.Cố cười để che dấu tất cả, nhưng sao chưa bao giờ tôi thấy nụ cười lại gượng gạo như vậy. Ước gì tôi không lớn lên thì hay biết mấy, nhưng ai rồi cũng phải lớn lên. Ước gì bây giờ con được về với mẹ, với gia đình. Nhưng ai cũng có ngày phải rời xa mái nhà thân yêu chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Tôi cứ vậy, cứ cố gắng từng ngày, đêm nào tôi cũng tự nói với chính mình rằng hôm nay cuối cùng cũng qua đi, ngủ đi ngày mai nhất định sẽ tốt hơn. Và hầu như đêm nào tôi cũng nghĩ vậy cả. Tôi chỉ là tự lừa chính bản thân mình nhưng tôi vẫn luôn hy vọng vào một ngày tốt đẹp đó sẽ đến với tôi sớm.

Có lẽ cuộc sống hiện tại tôi đang trải qua cũng giống như ly cafe đen này vậy như dù có đắng chát thế nào thì dư vị cuối cùng của nó cũng là vị ngọt.

"Hakunamatata! Hãy hạnh phúc vì mình được sống, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn hôm nay, hãy hi vọng thế."

ĐOẢN:  Chỉ đơn giản là buồn_ Sâm NhiWhere stories live. Discover now