Phiên ngoại 8.

1.8K 121 0
                                    

"Tiểu Hi tỷ tỷ, hôm nay Tứ Tứ được hoa hồng nhỏ. Cô giáo còn nói Tứ Tứ là ngoan ngoãn khả ái nhất, chị nói xem Tứ Tứ có phải rất giỏi hay không?"
Tiểu khả ái ba tuổi ôm tập vở mẫu giáo ngồi bên cạnh thiếu nữ.

Thiếu nữ bất đắc dĩ sủng nịch cười cười, giơ tay lên sờ sờ cái đầu nhỏ tràn đầy ý tưởng kỳ lạ của cô bé, nhẹ nhàng trả lời: "Ừm, rất giỏi. Thiên Tứ là giỏi nhất."
"Không đúng không đúng, Thiên Tứ và tỷ tỷ là giỏi nhất." Tiểu bảo bảo lắc đầu nói: "Hôm nay tỷ tỷ cũng nhận được hoa hồng nhỏ a."

Tiểu bảo bảo chạy đến bên cạnh một đứa trẻ khác, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cái mặt than thật đúng là làm người khác không dám đến gần, sợ đến gần một chút thì đứa trẻ kia sẽ sử dụng phép thuật gì đó biến thành phù thủy làm hại nhân loại.

Tiểu Hi nhìn hai chị em nhà này, tuy rằng sinh đôi nhưng tướng mạo lại bất đồng.
Bất quá nàng tin tưởng, cho dù cả hai giống nhau như đúc, người ngoài cũng có thể phân biệt ai là ai.
Dù sao tỷ tỷ An Như Lẫm và dì Lạc quả thực là cùng một khuôn đúc ra, diện than khiến người tránh né trăm thước, trên đời này cũng không tìm ra người thứ ba.
Muội muội Lạc Thiên Tứ lúc ra đời thân thể hết sức suy yếu, suýt nữa yểu mệnh, cũng không biết dì Lạc dùng cách gì để cô bé cải tử hồi sinh. Tóm lại quá trình rất gian khổ, lúc đó những người lớn bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, khóc làm cho người đau lòng, cũng bởi vậy dì An mới gọi cô bé là Thiên Tứ.

Tiểu Hi năm nay mười bảy, thi đại học xong vốn định tìm việc gì đó rèn luyện kinh nghiệm, liền bị Lạc Giáo Chủ không chút khách khí đóng gói mang về nhà, trở thành bảo mẫu cho hai nha đầu kia.
"Lẫm Lẫm?" Tiểu Hi rất cẩn thận hô một tiếng, đứa trẻ cũng nhỏ giọng đáp: "Dạ."
Bầu không khí hiện trường lúng túng vô cùng, Tiểu Hi không biết vào thời khắc này nụ cười trên mặt mình nên dần dần biến mất, hay cần nhiệt tình hơn một chút, tóm lại hiện tại nàng cảm thấy rất không được tự nhiên.
An Như Lẫm đeo cặp sách nhỏ đến thư phòng, vừa đi vừa nói: "Chị đi xem sách. Thiên Tứ chăm sóc khách nhân cho đàng hoàng."

"Này. Tỷ tỷ tỷ tỷ~ đợi Thiên Tứ một chút, Thiên Tứ còn có kẹo chưa cho chị ăn."
Tiểu bảo bảo từ bên người Tiểu Hi tung tăng nhảy nhót rời đi, Tiểu Hi nhìn mà dở cười dở khóc, hai tiểu tỷ muội này thật đúng là đáng yêu quá thể.
Rất nhanh điện thoại di động reo vang, Tiểu Hi thấy bạn học mình gọi tới, lập tức nghe máy.
"A lô? Trường học? À, tớ không biết. Chuyện này để cho mẹ tớ an bài đi, mẹ hy vọng tớ học âm nhạc nhưng mẹ nhỏ lại nói công ty cần phải có người thừa kế, hy vọng tớ xuất ngoại tiếp nhận đào tạo kinh doanh của trưởng bối trong nhà." Tiểu Hi ngồi trên sô pha, tiện tay lật cuốn sách nhỏ Tiểu Thiên Tứ lưu lại, nội dung phía trên rất đơn giản, đến mức làm nàng có chút hoảng hốt.

Đầu dây bên kia không biết lại nói những gì, Tiểu Hi cười một tiếng: "Cái gì gọi là tự mình làm chủ, khi tớ còn bé, mẹ và mẹ nhỏ sợ tớ mất cân bằng, vẫn luôn không muốn tự mình sinh con, xem tớ như ruột thịt. Mặc dù tớ đã khuyên bảo nhưng hai vị kia nhất định không chịu nghe. Tớ không có mục tiêu cuộc sống hay kiên trì lý tưởng gì, chỉ muốn hai mẹ hạnh phúc, đây chính là kiên trì của tớ."
"Thích? Tiếp xúc từ nhỏ nên âm nhạc tớ cũng thích, nhưng nếu về sau tung hoành thương giới thì tớ cũng rất vui vẻ, được như bác Tuấn Phong thì có gì không tốt đâu."

Rất nhanh hai người kết thúc trò chuyện, Tiểu Hi đóng di động liền phát hiện cửa thư phòng chẳng biết mở ra từ lúc nào, Tiểu Như Lẫm đứng ở nơi đó nhìn mình.
"Sao vậy? Có phải là Thiên Tứ hồ nháo, ồn ào đến em?" Tiểu Hi đứng dậy, cười cười: "Chị mang Thiên Tứ đi hậu viện chơi xích đu có được không?"
"Khát." An Như Lẫm phun ra một câu phá vỡ yên tĩnh quái dị trong căn phòng, Tiểu Hi như trút được gánh nặng đi rót nước.
Một ly giao cho An Như Lẫm, một ly khác nàng chuẩn bị đưa cho Tiểu Thiên Tứ.
Thời điểm Tiểu Hi đi theo An Như Lẫm tới thư phòng, Tiểu Thiên Tứ đang cầm bút vẽ bậy lên sách của tỷ tỷ.

Tiểu Hi liếc mắt qua một cái, chữ viết phía trên nàng đều xem không hiểu, nhưng cũng biết có thể là bí tịch Cổ Võ gì đó.
Nhưng đối với cách làm của dì Lạc, nàng vẫn rất không đồng tình, hai đứa nhỏ như vậy, có thể hiểu những thứ này sao?
Nàng cũng rất nhanh kịp phản ứng, chuẩn bị cùng Tiểu Thiên Tứ thương lượng, những sách này không thể tùy tiện vẽ bậy bạ linh tinh.
Còn không chờ Tiểu Hi có động tác, An Như Lẫm đã giống như nhìn thấu ý đồ của nàng: "Muội muội thích thì cứ để nó chơi. Em đều biết những thứ này rồi. Sách không quan trọng."
"......"
Biết? Thứ chị nhìn kĩ đều không biết là gì, mà em nói là em biết? Mẹ ơi, mang con về nhà! Con không muốn ở lại cái chỗ cả gia đình đều là biến thái này, hu hu~

"Uống nước." Tiểu Thiên Tứ đặt bút xuống, chạy đến bên chân Tiểu Hi, vóc dáng bé nhỏ không với tới ly nước trong tay Tiểu Hi, vì vậy chìa cánh tay nhỏ ra bám chắc lấy chân nàng.
"Tiểu Hi tỷ tỷ Tiểu Hi tỷ tỷ, ở đây....... Tứ Tứ muốn uống." Bảo bảo ôm chân Tiểu Hi, sợ người ta không chú ý tới mình, còn ôm chân Tiểu Hi vặn vẹo một cái, để Tiểu Hi có thể cảm nhận được bản thân tồn tại.
Nhìn cục bột nhỏ khả ái bám trên chân mình, quả thực đáng yêu tới mức Tiểu Hi tựa hồ uống say, bắt đầu lâng lâng.

Tiểu Hi quá lâu không có phản ứng gì, An Như Lẫm bên cạnh nhìn không nổi nữa. Chân nhỏ khẽ điểm, nhanh chóng phóng lên đoạt lấy ly nước trên tay Tiểu Hi, rồi gọi muội muội qua uống.
Nhìn bảo bảo uống xong, liền có chút oán niệm liếc nhìn Tiểu Hi.

Tiểu Hi sờ mũi một cái, người bên cạnh Lạc di đều không thể chọc, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Đứa bé mới nhỏ tuổi như vậy, mà đã có thể sử dụng khinh công bay lên mấy thước cao, đây quả thực là con nhà người ta, chỉ có thể trông lên mà nhìn a. Đua đòi không nổi, thật sự là đua đòi không nổi.

"Tiểu Hi tỷ tỷ xấu bụng, làm Tứ Tứ khát. Thích nhất tỷ tỷ, muốn tỷ tỷ ôm." Tiểu Thiên Tứ uống xong liền bắt đầu đến bên cạnh chị gái làm nũng.
Nhưng khiến người ta bất ngờ chính là, An Như Lẫm tuy rằng vẫn mặt lạnh, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra cô bé yêu thích và dung túng muội muội, mặc cho muội muội hôn mình nước miếng đầy mặt.
Tiểu Hi cười khẽ: Đều nói An gia là muội khống, xem ra đúng thật như vậy rồi.
________________________________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn 'Vũ Văn Lâm U' cung cấp tên —— Lạc Thiên Tứ, An Như Lẫm.
Cục bột nhỏ khả ái như vậy, tôi cũng thật muốn nuôi một đứa, tối nay liền đi trộm!
Lạc Giáo Chủ: Hừ? Nghe nói có người muốn đến trộm bảo bảo nhà tôi?
An Nhược Thủy: Việc này em đừng động vào, tên trộm muốn tới hôm nay võ lực còn không bằng Tiểu Manh, bọn trẻ có thể tự giải quyết, mau ngủ thôi.
Lạc Giáo Chủ: Ừm, nói đúng. Em đi mở cửa, để nàng gặp Diêm Vương thuận tiện một chút.

_Toàn văn hoàn_

[Hoàn] [BHTTღEDIT] [Phiên ngoại] Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ - Mộ Vũ Hề HềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ