Bắc Kinh, nhà họ Diệp.
Khi Nguyễn Tuyết Mạn tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, mở mắt ra đã nhìn thấy người đứng chật cả một phòng, bao gồm cả Diệp Hạc Phong rất ít khi hỏi han quan tâm tới bà ta. Diệp Ngọc và Diệp Uyên ngồi bên cạnh giường. Thấy bà ta tỉnh lại, Diệp Ngọc mừng rỡ nói: "Mẹ! Mẹ tỉnh rồi!"
Diệp Uyên bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Tuyết Mạn đưa mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, miệng lẩm bẩm: "Mẹ sao vậy?"
"Bà ngất xỉu trong vườn hoa, người làm phát hiện ra rồi đưa bà về đây." Diệp Hạc Phong lên tiếng, giọng nói đầy quyền uy: "Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu trong đó?"
Diệp Hạc Phong không hỏi tới chuyện này thì thôi, vừa hỏi đã khiến Nguyễn Tuyết Mạn nhớ lại tất cả những gì trải qua trước khi ngất. Bà ta bỗng che miệng thét lên, nhất thời làm Diệp Ngọc và Diệp Uyên hoảng loạn. Diệp Hạc Phong chau mày, tiếng hét lanh lảnh của bà ta khiến ông bồn chồn bất an, ông khẽ quát lên: "Hét cái gì mà hét! Có chuyện thì mau nói đi!"
Nguyễn Tuyết Mạn vẫn la om tỏi.
Diệp Uyên mặc dù bất mãn vì thái độ của bố với mẹ nhưng cũng đành chịu. Anh kéo cánh tay đang ôm chặt đầu của Nguyễn Tuyết Mạn, nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ! Rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao?"
Kéo tay ra như vậy mới phát hiện tay mẹ anh đang không ngừng run rẩy, đầu ngón tay giá lạnh. Diệp Uyên chợt hoảng hốt. Diệp Ngọc cũng nhận ra có chuyện bất thường, bèn bước tới nắm chặt Nguyễn Tuyết Mạn, nét mặt lo lắng.
Nguyễn Tuyết Mạn ngẩng đầu, hai mắt đầy hoảng hốt, bám chặt lấy Diệp Ngọc, rồi lại quay sang nắm lấy tay Diệp Uyên, giọng run run: "Mẹ... Mẹ gặp ma trong vườn hoa... Trong nhà này có ma, có ma..."
Diệp Ngọc ngẩn người: "Mẹ! Mẹ nói gì vậy?"
"Ma! Mẹ nhìn thấy ma rồi!" Nguyễn Tuyết Mạn kinh hồn khiếp vía, cũng chẳng màng tới hình tượng đầu bù tóc rối của bản thân lúc này, nhìn về phía Diệp Hạc Phong: "Ông à! Nhà chúng ta có ma! Cô ta... Cô ta mặc váy đỏ, tóc rất dài..."
Diệp Hạc Phong nhíu mày: "Đừng có ăn nói hàm hồ!"
"Những gì tôi nói đều là sự thật!" Nguyễn Tuyết Mạn gần như điên cuồng gào lên: "Cô ta không có mặt, khi quay người về phía tôi, tôi vẫn chỉ nhìn thấy gáy cô ta..."
"Mẹ..." Diệp Uyên đau lòng an ủi: "Chắc mẹ nhìn nhầm thôi, nhà chúng ta sao lại có ma được."
"Có ma... Có ma..."
Diệp Hạc Phong hoàn toàn không còn kiên nhẫn, đứng dậy: "Gọi bác sỹ tư tới!" Dứt lời ông bèn đi ra khỏi phòng.
Nguyễn Tuyết Mạn vẫn còn lẩm bẩm trong kinh hãi.
Diệp Ngọc và Diệp Uyên chỉ còn biết nhìn nhau rồi thở dài.
Nguyễn Tuyết Cầm đứng xem trò vui một lúc ở bên cạnh không lên tiếng, cũng quay người bỏ đi. Diệp Hạc Thành thấy vậy vội vã đi theo sau. Sau khi ra khỏi phòng, ông ta huých vào tay vợ, ngó vào bên trong rồi nhỏ giọng hỏi: "Bà tin lời em gái bà chứ?"
"Tin rằng trên đời này có ma sao?" Nguyễn Tuyết Cầm nghe xong cười khẩy, nhìn về phía phòng ngủ: "Có một câu nói hay lắm: Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Tôi thấy chị ta làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm rồi, chột dạ tự mình hù mình mà thôi, đúng là báo ứng!"
Diệp Hạc Thành nhìn sắc mặt lạnh như băng của vợ, thở dài ngao ngán: "Nói gì đó cũng là chị gái bà."
Nguyễn Tuyết Cầm nhìn thẳng về phía chồng, ánh mắt kỳ lạ: "Ông thấy chị ta đáng thương sao?"
"Nói linh tinh cái gì vậy!" Diệp Hạc Thành cau mày, chắp tay sau lưng, bỏ đi.
Nguyễn Tuyết Cầm hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa mà quay trở về phòng.
Cape Town, Nam Phi.
Tố Diệp một lần nữa vội vàng tới cửa hàng kim cương của Xương Đồ, trong lòng cảm thấy rất bồn chồn. Cô không biết Xương Đồ liệu có hợp tác như Niên Bách Ngạn đã nói không, bèn tính toán trước, lỡ như ông ta không chịu hợp tác thì làm thế nào. Ai ngờ lần này Xương Đồ chủ động mở cửa cho cô. Sau khi dẫn cô vào phòng, ông ta tỏ ý mời cô ngồi xuống, điềm đạm nói: "Tôi còn tưởng cô sẽ tới tìm tôi sớm hơn."
Tố Diệp vừa ngồi, nghe ông ta nói xong câu này hơi ngẩn ra.
Hiếm khi thấy Xương Đồ nở nụ cười. Mặc dù kể cả lúc cười, nếp nhăn khắp gương mặt vẫn khiến ông ta trông như một quả hạch đào bị phơi khô, nhưng ít nhất từ nụ cười ấy có thể nhận ra ông ta chưa bao giờ thoải mái đến thế, điều này thực sự khiến Tố Diệp vô cùng ngạc nhiên. Xương Đồ lại có lòng tốt bổ sung thêm: "Tôi đã ở trong cửa hàng đợi cô gần một tiếng đồng hồ rồi."
"Nói vậy là ông đồng ý trao đổi kim cương?" Tuy rằng không hiểu tại sao thái độ của ông ta lại biến chuyển nhanh đến vậy nhưng cô cũng không tiện hỏi thêm điều gì trong lúc này. Đổi được kim cương mới là việc quan trọng nhất, lấy được kim cương rồi từ từ hỏi thăm cũng chưa muộn.
"Viên kim cương đó đối với tôi mà nói chẳng phải thứ gì quan trọng." Nói rồi, Xương Đồ đi tới bên két bảo hiểm. Lúc này Tố Diệp mới nhận ra trên két bảo hiểm đã đặt một chiếc hộp. Nếu cô đoán không nhầm thì trong đó có lẽ đựng viên kim cương sẽ dùng để trao đổi với cô.
YOU ARE READING
HMKM 3 - Đừng để lỡ nhau - 2
Romance"Cô, Tố Diệp, muốn dùng chính cách này để nói với anh ta rằng: Đừng mừng thầm, đắc ý một cách mù quáng, là bổn cô nương đây "ăn" anh! Chuyện tình cảm nam nữ, mặc dù cô không sành sỏi nhưng cũng không thích giả vờ ngây thơ. Trong thời đại thèm thuồng...