Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Phỉ Huyễn Minh mang theo Thẩm Phạn ra cung giải sầu, cả hai vui chơi đến quên tháng ngày.
Dù đã hóa thân thành dân thường nhưng cả hai vẫn không thể che giấu được quý khí trên người, làm cho dân chúng trên đường đi qua cũng không thể không quay đầu lại nhìn.
Đi một hồi, Phỉ Huyễn Minh sợ Thẩm Phạn mệt, thế nên hắn quyết định mua một con lừa. Nàng ngồi, hắn dẫn. Nhìn đến thiếu nữ ngồi trên lưng lừa không ngừng tò mò, quan sát bốn phía, hắn không khỏi nở nụ cười.
Phỉ Huyễn Minh ngắt lấy một cành hoa dại đẹp nhất bên đường: "Để ta cài cho nương tử của ta nào."
Thiếu nữ gật gật đầu, nghiêng người xuống để hắn cài hoa lên đầu.
"Đẹp chứ?"
"Đẹp, thật đẹp. Đây là tiểu nương tử nhà ai mà mĩ như thế, không bằng theo gia đi, về sau ăn sung mặc sướng." Phỉ Huyễn Minh tỏ ra bộ dáng của một công tử phong lưu không ngừng chọc ghẹo gái nhà lành.
"Chán ghét." Thiếu nữ hờn dỗi nói.
Một nam, một nữ, và cả một con lừa, suốt đoạn đường đi không ngừng vang lên những tiếng cười thanh sảng, vui vẻ vô cùng.
Phía trước có một thôn xóm, thế nên Phỉ Huyễn Minh mang theo Thẩm Phạn chủ ý muốn tìm một hộ gia đình nhỏ xin nghỉ chân.
Thấy một lão nhân từ trong nhà đi ra, hắn vội tiến lên dò hỏi: "Lão phu, ta cùng với nội tử đi ra ngoài tìm người thân, có ghé qua nơi đây, không biết lão phu ngài đây có thể cho đôi phu thê chúng ta tá túc được không?"
Trong nhà lại truyền ra tiếng của một lão bà: "Lão nhân, mau để cho bọn họ tiến vào đi."
Lão nhân đem bọn họ đi vào, lão bà lại kinh ngạc cảm thán nói: "Cô nương thật xinh đẹp a, từ làng trên đến xóm dưới chưa từng thấy qua ai xinh đẹp như tiểu cô nương này, tiểu tử ngươi thật may mắn nha."
Thẩm Phạn được khen đến ngượng ngùng, khóe miệng Phỉ Huyễn Minh lại hơi giương lên: "Đại nương nói cực kỳ đúng, tiểu bối cũng cảm thấy như thế."
Đôi vợ chồng già chuẩn bị thức ăn đầy đủ, lại thu dọn phòng ngủ. Cả hai nói chuyện một hồi mới biết được, nguyên lai lão nhân có độc nhật một người con trai cùng với con dâu làm buôn bán nhỏ ở trấn trên, ngày thường rất ít khi trở về nên trong nhà không khí có hơi hiu quạnh một chút, khó có khi được khách nhân xin tá túc thế nên nên bọn họ phá lệ nhiệt tình tiếp đón.
Người trong thôn có thói quen ngủ sớm, khi bốn bề còn rơi vào yên tĩnh, Thẩm Phạn đầu gối lên cánh tay hắn, nghiêng người rúc vào trong lòng hắn.
Chăn mỏng đắp lên, một cánh tay hắn đặt lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, còn tay khác để ở phần lưng trơn bóng, mềm mịn.
"Phỉ Phỉ, có chàng ở bên cạnh thật tốt." Thẩm Phạn nhu tình mà nói.
"Tâm của ta sinh ra là dành cho nàng mà." Hắn nhẹ than thở.
Thân thể bọn họ dán sát vào trong, mặt dựa vào rất gần, xuyên qua ánh trăng hắn có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của nàng, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu Nghiệt Đại Nhân Cẩm Y Vệ
Lãng mạnConvert: windbaongoc Editor: Kua Kua (Ái Vũ) - Đọc chương mới nhất tại Wattpad của kuakua123 Vui lòng không re-up. Văn án: Cẩm Y Vệ đại nhân cao lãnh cấm dục nhíu mi: "Điện hạ, nàng 'ăn' người ta cho đã xong rồi chạy, nàng nghĩ nàng có thể trốn th...