Chương 9: Đại cầm thú và tiểu cầm thú (H)

5.4K 115 1
                                    

Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Từng ánh nắng sớm mai chiếu rọi vào, vạn vật yên tĩnh. Thẩm Phạn nghiêng người nhìn dung nhan ngủ say của Phỉ Huyễn Minh, ngũ quan tinh xảo, làn da màu mật khỏe mạnh. Môi hắn hơi mấp máy, thoạt nhìn qua thật bình yên.

Vuốt ve mái tóc đen của hắn, vừa dày vừa mềm mại, chúng nó tùy ý tựa vào phần lưng của hắn, làm cho cảnh tượng này càng thêm mị hoặc.

Bỗng nhiên, Phỉ Huyễn Minh mở to mắt, đem nàng kéo vào trong lòng ngực, đồng thời tựa cằm vào trán của nàng: "Phạn Phạn nhìn vi phu như thế, là muốn ăn ta sao?"

Thẩm Phạn tránh đi cái ôm của hắn, hờn dỗi nói: "Phỉ đại nhân tự mình đa tình rồi." Rồi ngẩng đầu cắn nhẹ lên cằm của hắn.

Hai người ở trên giường đùa giỡn qua lại một phen rồi mới chịu đứng lên, thay quần áo. Phỉ Huyễn Minh lơ đãng nhắc tới: "hôm nay Thập vương gia vào kinh, hiện tại phỏng chừng đã ở trong hoàng cung."

Thẩm Phạn hơi ngây người một chút, nửa ngày sau mới 'A' một tiếng. Dị thường này của nàng hiển nhiên không tránh thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Phỉ Huyễn Minh.

Lúc này, Thẩm Phạn đã mặc xong y phục, duyên dáng yêu kiều mà đứng trước mặt hắn. Váy lụa nhu mĩ, đoan trang, tóc dài đen mượt, áo váy vàng nhẹ chiếu lên đôi mắt thu thủy của nàng, môi nhỏ mấp máy, cả người thoạt nhìn thanh thoát như phù dung.

Phỉ Huyễn Minh không nhịn được mà cảm thán, thật đẹp! Nghĩ đến việc nàng là của hắn, tâm lại mềm xuống.

Hai người cùng ngồi chung xe ngựa tiến cung, hắn ôm nàng, để nàng yên vị trên đùi hắn: "Tối hôm qua là ta thông cảm cho thân thể của, ta đã buông tha nàng. Vậy có phải bây giờ Phạn Phạn nên chăm sóc cho phu quân một chút hay không? Để cho phu quân được hưởng thụ chút ít." Nói xong, hắn nắm lấy núm vú nàng, cách lớp quần áo mà xoa nắn, làm cho cái miệng nhỏ của nàng phải giương lên: "Đang ban ngày ban mặt, hơn nữa còn ở trong xe ngựa. Hừ! Đồ cầm thú..." 

"Lúc trước là ai đã trêu chọc ta hả, tiểu cầm thú! Là nàng mới sáng sớm ra đã đốt lửa trước mặt ta, thế nên nàng phải phụ trách dập tắt ngọn lửa này. Ta sẽ nhanh thôi mà, nàng yên lặng chút nha!" Phỉ Huyễn Minh xấu xa nói.

Thẩm Phạn lập tức á khẩu, tên này... Da mặt tên này cũng dày quá đi.

Giờ phút này, hắn thành thục mà đem vạt áo nàng mở ra, để lộ ra tảng lớn da thịt tinh tế và cái yếm màu vàng cam chói mắt. Dưới lớp vải mỏng manh là hai điểm phấn hồng đang hưng phấn mà đứng thẳng, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống hắn có thể nhìn thấu hoàn toàn. Hắn bất giác nuốt nước miếng, ánh mắt dừng ở phần eo thon, mảnh khảnh, nó tinh tế đáng yêu như thế, tựa hồ như chỉ cần hai bàn tay của hắn là có thể ôm gọn nàng.

Đôi mắt thâm thúy ánh lên một tia sáng, hắn chậm rãi thổi khi bên tai nàng: "Muốn nàng." Mặt nàng nhanh chóng nóng lên, vừa muốn mở miệng, lại bị hai cánh môi ấm áp của hắn lấp kín. Tiếp nhận tình ý nồng đậm mà hắn mang đến, hưởng thụ nụ hôn triền miên của hai người.

Tay hắn chế trụ ót nàng, làm cho nụ hôn càng thêm sâu. Ánh mắt hai người đối diện nhau, một hơi nước mờ mịt, một dục hỏa nóng bừng. Bàn tay ở trên ngực nàng cũng không ngừng nghỉ, khi xoa nắn khi vuốt ve kiều nhũ nàng.

Yêu Nghiệt Đại Nhân Cẩm Y VệNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ