TÔI BỊ UNG THƯ Ở TUỔI 22

3 0 0
                                    

"22 tuổi". Tôi - một cô sinh viên y khoa năng động, vui vẻ, tràn đầy sức sống và đam mê, đang ngày đêm miệt mài trên con đường trở thành bác sĩ tương lai của mình. Sẽ thật tuyệt biết bao nếu một ngày tôi khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, chữa bệnh cứu người, xoa dịu đi nỗi đau cả về tâm hồn và thể xác cho những bệnh nhân của mình. Khao khát đó len lỏi đến từng tế bào, theo tôi trong từng giấc ngủ.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, cho đến một ngày, tôi được chẩn đoán ung thư nội mạc tử cung giai đoạn III. Tôi bị ung thư ở tuổi 22? Tôi là một trường hợp cực hiếm về thể bệnh này? Khó tin. Nhưng đó là sự thật. Một cú sốc lớn. Tôi đã bất giác rơi lệ khi nghe tin đó. Tuy nhiên, tôi cũng nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, trấn tĩnh tinh thần, và cười tươi trở lại. Lại thêm một điều hết sức phi lí. Tại sao tôi lại đón nhận nó một cách bình tâm đến lạ? Có lẽ, vì tôi là một sinh viên y, tôi biết tới đây mình sẽ phải trải qua những gì, vì tôi là một người vui vẻ nhưng cũng đầy gan góc nên tôi không cho phép mình suy sụp, và cũng có lẽ vì tôi biết mình không đơn độc trong cuộc chiến này nên tôi đã làm nên được điều kì lạ đó.Đây giống như một thử thách, một bài test của cuộc đời mà tôi phải vượt qua.

Tôi phải tạm ngừng việc học, giấc mơ của tôi tạm gác lại. Gia đình, bạn bè, thầy cô và cả những nhà hảo tâm đã giúp đỡ tôi kiên cường vượt qua khó khăn trước mắt. Trong suốt quá trình điều trị, tôi luôn tin tưởng " tinh thần" chiếm 50% chiến thắng. Dù chỉ có 1% hi vọng người ta vẫn còn có thể làm nên những kì tích, vậy thì không có lý do gì để mình thất bại khi nắm chắc trong tay 50% cơ hội. Tôi đã tự nhủ bản thân mình như thế đó. Tôi luôn suy nghĩ tích cực, và luôn nở nụ cười trên môi. Sự lạc quan vui vẻ của tôi còn lan tỏa ra xung quanh, tiếp thêm niềm tin cho những bệnh nhân ung thư khác cùng điều trị với tôi. Câu chuyện của tôi khi được chia sẻ cũng là một câu truyện truyền cảm hứng cho nhiều bạn trẻ khác. Sức mạnh của tinh thần thật sự kì diệu!

Tôi đã tiến hành điều trị gần tròn một năm, kết quả điều trị tốt, tuy còn hơi sớm để kết luận nhưng đây cũng là động lực để tôi cố gắng. Và cũng tới đây thôi, tôi sẽ trở lại giảng đường, viết tiếp hành trình còn dang dở của mình.

"Vì cuộc sống đâu là dễ dàng
Và những khó khăn còn vô vàn
Để thử thách ta - lòng vững vàng
Để gạt đi những hoang mang
Vì lòng quyết tâm còn vô bờ
Chặng đường bước đi còn bất ngờ
Và đỉnh núi cao vẫn đón chờ
Chờ ngày ta bước chân lên - ĐÓN BÌNH MINH"

Đó là những lời ca truyền đầy cảm hứng trong bài hát" Đón bình minh". Tôi nghe nó mỗi khi cần lấy lại sự bình ổn trong tâm hồn, rất vui khi được chia sẻ ca khúc này tới mọi người. Hãy lắng nghe và cảm nhận nhé!

Nguồn: https://ungbuouvietnam.com/

TÔI BỊ UNG THƯ Ở TUỔI 22Where stories live. Discover now