Chương 1: Huyết thi
Editor: Anonymous
*****
Năm mươi năm trước, trên đỉnh Phiêu Tử Lĩnh – Trường Sa.
Bốn thổ phu tử ngồi trên một ngôi mộ, ai nấy đều im lặng không nói một lời, nhìn đăm đăm vào chiếc xẻng Lạc Dương trên mặt đất. (1)
Trên xẻng còn dính chút đất cát từ trong lòng đất, lạ một nỗi từ đám đất này còn có dịch thể màu đỏ tươi không ngừng rỉ ra ngoài, cứ như vừa được nhúng vào máu.
“Lần này phiền toái lớn rồi.” Lão yên đầu (*) gõ gõ đầu tẩu xuống mặt đất. “Bên dưới chính là huyết thi, nếu làm không tốt việc này, không chừng cả đám chúng ta sẽ bị kéo luôn xuống dưới.”
(*) Yên đầu = tẩu hút thuốc, đây là biệt danh vì ông này hút thuốc như ống khói :)
“Vậy có xuống hay không? Xuống hay không thì nói một câu, đừng vòng vo nữa!” Tên nhóc chột mắt nói: ”Ông nói ông già cả đi đứng không tiện, vậy đừng xuống nữa, để tôi với em trai xuống thôi. Không cần biết nó là cái quái gì, cứ cho nó một viên đạn là xong.”
Lão yên đầu không giận trái lại còn cười, nói với gã râu ria bên cạnh :“Thằng Hai nhà ngươi thật chẳng biết trời cao đất dày, cứ thế không chừng chết lúc nào không biết. Ngươi nên dạy dỗ nó nhiều vào, chuyện làm ăn này của bọn ta không phải chỉ dùng một khẩu súng là lấy được hoa sen ở Tây Thiên.”
Gã râu ria kia trừng mắt nhìn tên nhóc chột mắt: “Nhãi con, sao dám giở cái giọng đó với ông, ông mày đào đất (*) từ khi mày vẫn còn ở trong bụng mẹ chưa chui ra.”
(*) Đào đất: tiếng lóng chỉ việc trộm mộ của dân trong nghề.
“Con nói sai chỗ nào, ông tổ cũng từng nói thế còn gì. Huyết thi này là đồ tốt, bảo bối bên dưới chắc chắn không ít, nếu không xuống thì chẳng phải mất đi một món hời sao.”
“Mẹ nó, mày còn dám cãi!” Gã râu ria đưa tay định đánh, bị lão yên đầu dùng tẩu thuốc cản lại.
“Còn ngươi nữa, thân làm ba mà chỉ biết thượng cẳng chân hạ cẳng tay, không cần biết mình đang ở đâu. Ngươi làm vậy thì có khác gì bọn nó, cái này gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn!”
Thằng nhóc chột mắt thấy ba nó bị quở trách thì cúi đầu cười trộm, lão yên đầu ho khan một tiếng, lại lấy tẩu thuốc gõ lên đầu nó:“Mi cười cái gì? Đụng tới huyết thi đâu phải chuyện chơi. Lần trước ông mi đào được thứ này ở Lạc Dương, kết quả đến bây giờ còn điên điên khùng khùng, nhóc con như mi ngay cả lông trên miệng còn chưa mọc, hành sự lại bất cẩn như thế, ngại đầu nặng quá sao?”
“Vậy rốt cuộc có xuống hay không?” – Tên nhóc chột mắt sốt ruột vò đầu.
Lão yên đầu rít vài hơi thuốc, nhìn trời một lúc, tựa hồ đã hạ quyết định, quay sang nói với gã râu ria:“Đã đến đây rồi còn phải hỏi nữa sao? Chờ một chút để ta xuống trước, ngươi đi sau ta, thằng Hai mang theo con chuột đất (*) đoạn hậu. Thằng Ba đừng xuống nữa, bốn người cùng xuống thì muốn rút lui cũng không kịp. Mi cứ ở yên đó, cầm đuôi con chuột đất, nghe chúng ta gọi một tiếng mi kéo đồ ra là được.”