Tình huống của hắn hình như không tốt lắm, Chí Hoành phán đoán.Áo khoác tây trang vừa người vốn mặc trên người, đã bị hắn cởi ra, kèm theo, nút áo sơ mi trắng bên trong cũng đã giật ra ba cái, mơ hồ lộ ra lồng ngực làm người ta mơ màng.
Tiếng thở dốc nồng đậm, âm thanh quả thật giống như là câu dẫn người cầu ái, môi trái tim hé mở, khẽ ngửa cổ lên, mắt sáng khép hờ, nơi khóe mắt nhiễm ra phong tình đủ để tạo thành sự hấp dẫn không ngờ . Nếu như không phải là trên mu bàn tay của hắn lồi lõm gân xanh, cậu cơ hồ cho là nơi này không phải thang máy hư, mà là Kim bích huy hoàng rồi.
Yêu nghiệt a!
Lưu Chí Hoành ở đáy lòng than thở, vừa ngẫm nghĩ lại, vội vàng lắp ba lắp bắp cẩn thận nói: “Trong thang máy. . . . . . Ách, hình như là quá nóng.” Khi đang nói chuyện, cậu nhặt lên cái hộp nhỏ rơi trên mặt đất , hướng đối phương đưa ra.
Dịch Dương Thiên Tỉ cố gắng ngăn chặn trong cơ thể từng đợt đau đớn tận xương cốt, máu . vẻ mặt nhu nhược ốm yếu của người Dịch gia, tuyệt đối sẽ không cho thấy trước mặt người khác.
Nếu như không phải là bị nhốt trong thang máy . . . . . .
Nếu như không phải là sắp trăng rằm. . . . . .
Nếu như không phải là mỗi năm trôi qua, đau đớn này càng ngày càng thường xuyên. . . . . .
Cánh tay nhỏ bé run rẩy cầm hộp thuốc, đưa trước mắt của hắn. Mắt của hắn, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào, trong thân thể có một loại xôn xao, kèm theo phần đau đớn, mà lan tràn toàn thân.
Muốn. . . . . . Muốn có được!
Bản năng của thân thể kêu gào, chỉ là. . . . . . Hắn chân chính muốn có được , không phải cái đó hộp thuốc, mà là. . . . . .
Ngón tay Dịch Dương Thiên Tỉ, chợt nắm lấy cổ tay Lưu Chí Hoành
Ngón tay lạnh như băng, lạnh giống như người chết!
Thứ lạnh như băng này, cậu đã từng đụng chạm qua, ở sáu năm trước chính là tối đêm đó. Mà bây giờ, lại lần thứ nhất . . . . . . Đụng chạm rồi !
Ngón tay của hắn bóp rất chặt, khớp xương ngón tay , đều khanh khách vang dội, năm ngón tay kia , bóp đau xương cốt cậu, sức lực lớn cơ hồ muốn đem cổ tay cậu bóp vỡ.
Chí Hoành nhíu mày, chỉ chốc lát sau, tiếng thét chói tai tựa giết heo vang lên ở trong thang máy.
“Thật là đau!” Mặt của cậu dường như nhăn thành một đoàn, “Tôi. . . . . . Tôi chỉ là giúp anh nhặt đồ, anh không cần phải cầm lấy tay tôi a.”
“Rất đau sao?” Hơi thở của hắn so với mới vừa rồi vững vàng chút ít, tiếng thở dốc cũng nhỏ rất nhiều.
Nói nhảm, tuyệt đối nói nhảm á! Hắn thế nào không tự mình đi bóp mình mấy cái? Dĩ nhiên, những lời này Chí Hoành sẽ không nói ra miệng, cho nên chỉ có thể lấy gật đầu như bằm tỏi để diễn tả.
“Nhưng là, tôi không đau.” Hắn đem cổ tay trắng của cậu đến trước mắt của hắn, dùng một ánh mắt chuyên chú trước nay chưa có quan sát cái cổ tay kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Thiên Hoành][Chuyển ver] CÓ THAI VỚI TỔNG GIÁM ĐỐC
RandomChuyển ver từ truyện ngôn tình