1.

56 7 1
                                    

Đôi lời tác giả:
Tối hôm qua tớ có một giấc mơ rất lạ...
~~~~~~~ ~~~~~~~ ~~~~~~~

Trên sân thượng trường học, Luân chỉ tay lên bầu trời đêm lấp lánh, kiên trì lặp lại một lần nữa.

"Đây là Sao Bắc đẩu, kia là Sao Hôm,.."

"Cái nào trông cũng giống nhau như vậy làm sao phân biệt được chứ?", tôi thả cái kính viễn vọng cầm tay vào lòng, thầm chấp nhận rằng đầu óc mình không sinh ra để tiếp thu những loại kiến thức này.

"Tiền bối à, chị đã không có kiến thức căn bản sao lại còn tham gia câu lạc bộ chiêm tinh?", Luân cười chán nản, khuôn mặt không giấu nổi vẻ bất lực.

"Chị thích.", tôi nhìn Luân, bất chợt mỉm cười.

"Hôm nay tiền bối trông thật vui vẻ. Rất đáng ngờ nha. Thầm thương anh nào rồi sao?"

"Liên quan gì chứ!?", tôi bỗng dưng gắt lên, gò má nóng ran, vô thức đưa tay che lấy mặt mình.

"Sao vậy? Trúng tim đen rồi hả?", tôi quay lưng về phía Luân, nhưng xem ra nhóc cũng đã thừa biết vẻ mặt của tôi lúc đó.

"Không nói nữa. Chị về đây."

"Ơ nè! Tiền bối đừng giận mà!"

...

Mưa tuôn xối xả. Luân hộc tốc chạy về phía tôi với vẻ mặt hốt hoảng, tay nó nhuốm đầy máu.

"Tiền bối! Hung thủ dùng ghế đập cửa sổ bỏ chạy hướng kia rồi. Bên trong có người bị thương nặng lắm, chị vào xem thử đi, để em đuổi theo hắn."

"Đứng yên đó.", tôi hướng nòng súng về phía Luân, "bước thêm bước nữa đừng trách tôi."

Luân dừng lại, ngoái đầu nhìn tôi, môi nở một nụ cười tự giễu.

"Hoá ra bà chị là cảnh sát, chả trách lúc nào cũng phiền phức như vậy. "

"Tại sao vậy Luân? Tại sao em lại làm những việc này?"

"Bà chị nghĩ tôi thật sự muốn làm tất cả những việc này sao? Bà chị nghĩ tôi thực sự thích giết chết bạn bè mình sao?", Luân mỉm cười khốn khổ, đáy mắt rưng rưng, "họ muốn tôi làm thế, tôi đã cố ngăn lại nhưng không thể.."

"Ai?"

"Những giọng nói, họ ở đây..", Luân nhịp tay lên thái dương mình, "..luôn ở đây."

"Bắt tôi đi, dừng tôi lại đi."

....

Đèn flash máy ảnh liên tục chớp nháy, Luân tựa đầu lên vai tôi, vì tôi thấp hơn em nhiều nên Luân gần như cúi hẳn xuống. Bên dưới chiếc khăn che tay, nhóc nắm gấu áo tôi chặt cứng. Tôi nghe tiếng Luân thì thầm rất nhỏ giữa hỗn độn tạp âm, giọng em chân thành, chỉ lặp đi lặp lại hai từ "Xin lỗi". Tôi cắn môi lòng chợt thắt lại, vòng tay đặt lên mái tóc Luân, chỉ mong mình có thể che cho nhóc thêm một chút.

Truyện ngắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ