"Hôm nay ạ? Sao bất ngờ thế?"
"Chị có chuyện gấp mà!"
"Em biết rồi, chị cứ đưa thằng bé qua đây đi"
"Cảm ơn em nhé! Chiều xong việc chị sẽ qua đón liền, không muộn đâu"
"Chị lo gì chứ? Cũng có phải là em sẽ ăn thịt thằng bé đâu"
"Rồi rồi, Hoseok. Chị cúp máy đây, ba mươi phút nữa chị sẽ qua"
.
Đông qua đem theo những đợt gió lạnh căm và xuân lại tới trong cái tươi mát của hoa cỏ. Yoongi lăn qua lăn lại trên chiếc thảm mới mà Hoseok mới tậu về từ siêu thị, chốc chốc lại cười khì khì khoái chí vì cái ấm áp của tự nhiên mà không phải là từ lò củi vừa khói vừa bám bụi tro. Sau lưng Yoongi là cửa sổ trắng không được đóng lại, khiến gió xuân mát mẻ tràn vào căn hộ mang theo hương ngọt lịm của hoa tươi, vài tia nắng toả ra từ quả cầu lớn màu vàng cũng vì thế mà chiếu rọi lên tóc của Yoongi, khiến chúng trở nên lấp lánh như kim tuyến.
Luc ngồi chụm chân bên cạnh tấm thảm lông tròn của Yoongi, vì bản tính tò mò năng động của loài cún mà nghiêng đầu sang bên phải, đuôi nhỏ vẫy vẫy sau lưng. Cậu chủ chơi gì mà vui thế nhỉ?
Yoongi nằm chơi với chiếc thảm lông đến phát nghiện. Mèo vốn dĩ thích những thứ bông xù và ấm áp, Yoongi cũng chẳng phải là ngoại lệ. Nhưng cậu lại là một con mèo dễ chán vô cùng, hoặc là vô cùng dễ ngủ. Vì chỉ cần sau một khoảng thời gian ngắn là Yoongi sẽ bỏ dở thứ mình đang tập trung cao độ vào mà chạy đến chơi với Hoseok. Hoặc là chọn cách dễ hơn, đó là lăn ra ngủ. Yoongi của Hoseok là một con mèo như vậy đấy.
Đang hiu hiu nằm ngủ trên tấm thảm thì Yoongi chợt nghe thấy tiếng chuông cửa reo, và sau đó là một Hoseok vẫn còn đang bận tạp dề màu xanh chấm bi lật đật ra mở cửa.
Yoongi bỗng phá ra cười, Hoseok trong bộ tạp dề đó thật đúng là ngố chết được mà!
Yoongi nghe thấy tiếng Hoseok cười rất to khi đang đứng nói chuyện với ai đó ở cửa ra vào. Không giấu nổi tính tò mò của mình, Yoongi đứng dậy bước ra khỏi chiếc thảm lông, xỏ dép bước đến gần Hoseok. Nào ngờ đi được giữa đường anh đã đóng cửa lại, rồi dẫn một đứa bé đang ôm một con gấu bông hình chim cánh cụt vào trong nhà.
Yoongi bỗng khựng lại. Ai đây? Sen nhỏ ư?
"Yoongi đó hả?"
Yoongi ngước mặt lên nhìn anh, mắt nhỏ chăm chú quan sát Hoseok.
"Đây là cháu anh, tên là Wonju. Thằng bé sẽ ở đây đến chiều, em chơi với thằng bé trong lúc anh nấu ăn được chứ?"
Thế mà cậu lại tưởng thằng bé là con của Hoseok!
"Wonju à, con chơi với cậu Yoongi được chứ? Cậu Hoseok bận nấu đồ ăn ngon cho Wonju nên không chơi với con được rồi" Hoseok ngồi xuống cho ngang tầm với Wonju, vừa tháo chiếc mũ nồi trên đầu thằng bé vừa dịu dàng nói. Wonju chớp chớp đôi mắt to tròn mấy cái, rồi cười tươi gật đầu với Hoseok, trông đáng yêu không thể tả.
Hoseok cũng cười tươi, thơm lên đôi má sữa một cái, miệng khen ngoan lắm, ngoan lắm.
Yoongi ở cạnh thấy thế cũng muốn được Hoseok thơm thơm má, nghĩ liền làm, cậu đưa tay kéo tóc của Hoseok, chỉ vào má mình, thì thầm.
