Chương 437 - 438

965 11 0
                                    

Hoắc Vi Vũ liếc mắt một cái đồ vật trong tay anh, cúi đầu.

Trong lòng quái dị không chút thoải mái.

"anh thường xuyên cùng phụ nữ chơi thứ này sao?" Hoắc Vi Vũ thấp giọng nói.

"nghĩ cái gì đâu? Cố Cảo Đình buông đồ vật, "Tôi không chơi."

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình.

Xác thật, Cố Cảo Đình không phải dân chơi.

Anh không có ăn chơi trác táng ô nhiễm thói xấu.

lúc người khác còn ngây ngô trải qua thời sơ trung, anh đã từ Texas tốt nghiệp đại học, được rất nhiều huân chương vinh dự.

Nếu anh ăn chơi, làm sao có thời giờ đi kiến quốc lập nghiệp, công thành danh toại.

"thứ này ở kho hàng của anh?" Hoắc Vi Vũ lẩm bẩm một câu.

Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng tà mị, "Như thế nào, ghen tị?"

Hoắc Vi Vũ xoay mặt, đưa lưng về phía anh, "Nào có ghen."

"Mấy thứ này vốn là của Tương bộ trưởng, sau khi tư lệnh mua đảo nhỏ tặng cho cô, liền sai người đem đồ vật linh tinh dọn vào kho hàng, Hoắc tiểu thư yên tâm, vừa rồi mới hủy đi niêm phong, chưa có người dùng qua." Trung tá Thượng giải thích.

mặt Hoắc Vi Vũ đỏ, nhẹ giọng nói: "Tôi không phải muốn thứ này."

"Vậy cô muốn thứ nào? muốn ngọn nến sao? Tôi lại đi tìm xem, giống như còn có một ít đồ dùng khác, nhưng mà văn bản thuyết minh, tôi xem không hiểu, các người đến đó nghiên cứu một chút đi." Trung tá Thượng không hiểu ra sao nói.

Hoắc Vi Vũ quả thực hết chỗ nói rồi, bật thốt lên: "dì cả tôi tới."

"A?" Trung tá Thượng chấn kinh rồi, "Mấy thứ này dì cô phải dùng? Tư lệnh đối với dì cô không dám hứng thú, nếu không, cô đem dì cô giới thiệu cho tôi đi."

"Phốc." Hoắc Vi Vũ không nhịn xuống, cười phì.

Cô và trung tá Thượng không cách nào dùng câu đả thông tư duy bình thường, oán hận nhìn Cố Cảo Đình liếc mắt một cái, "anh nói đi."

Này giọng anh nói đi, nũng nịu, nhiều ít có chút ý làm nũng.

Cố Cảo Đình xem bộ dáng cô ngượng ngùng, trong lòng có chỗ bị đóng băng dễ dàng tan chảy.

"Buông đi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ: "......"

Cô lôi kéo quần áo anh, liếc về phía bóng dáng trung tá Thượng, nhíu mày, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ.

Cố Cảo Đình gợi lên khóe môi, "hôm nào tôi cùng phụ nữ thử xem."

Hoắc Vi Vũ dừng một chút, trong lòng bị cái gì đâm một chút, toàn thân máu lạnh xuống dưới, buông tay ra.

Cô không nên nửa đêm ở phòngbạn trai người khác, như vậy không tốt.

Trung tá Thượng phải chịu qua bọn họ, đi ra ngoài.

"Trung tá Thượng, tôi kinh nguyệt tới." Hoắc Vi Vũ kiên trì nói.

"Kinh nguyệt là ai?" Trung tá Thượng ương bướng, đột nhiên, anh lý giải lại, "cô kinh nguyệt tới còn cùng tư lệnh chơi như vậy quá trớn?"

Hoắc Vi Vũ đã sống không còn gì luyến tiếc.

Bọn họ khẳng định là cố ý chơi cô, tức khắc buồn bực, không phải tự rước lấy nhục sao?

Cô tình nguyện để máu chảy khô, cũng không cần băng vệ sinh.

Hoắc Vi Vũ đi tới ngoài cửa.

Cố Cảo Đình cầm cánh tay của cô.

Cô như là mèo xù lông, ném tay Cố Cảo Đình ra, từ phòng anh đi ra ngoài.

Trung tá Thượng khó hiểu, thật cẩn thận nhìn về phía Cố Cảo Đình, "Cô ta tức giận, có phải tôi không nên đem chân tướng nói ra hay không, bất quá, kỳ kinh nguyệt tới chơi cái này thật tổn hại thân thể."

"Đi lấy băng vệ sinh đến đây đi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"A? uh." Trung tá Thượng xoay người đi kho hàng tìm.

Hoắc Vi Vũ về tới phòng mình, ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay ôm lấy đầu.

Hô hấp, hô hấp, thả lỏng chính mình, cái gì đều không cần suy nghĩ, thì sẽ không khổ sở, cái gì đều không cần nghĩ.

Tiếng đập cửa vang lên......

Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại.

Cô không muốn mở cửa, muốn một mình lẳng lặng, tự hỏi một chút nhân sinh.

Cố Cảo Đình mở cửa tiến vào.

Hoắc Vi Vũ bực bội, bắt được gối ôm trên sô pha liền ném qua anh.

Anh không có tiếp, cũng không có tránh, một tay cầm băng vệ sinh, một tay cầm ly nước đường đỏ, thật sâu liếc nhìn cô một cái, đi tới.

"tức giận?" Cố Cảo Đình trầm giọng hỏi.

Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, xoay mặt.

Cô ở trước mặt Cố Cảo Đình, quyền tức giận cũng không có.

Không tức giận, cô không cần sinh khí.

Cô có việc cầu người, bị anh trêu đùa là phải.

Là cô tự tìm, không phải sao?

Cố Cảo Đình đem ly nước đường đỏ đưa tới trước mặt cô.

Hoắc Vi Vũ lạnh lùng quét về phía anh, "Không cần, hiện tại cho tôi đi, tôi phải đi về."

Cố Cảo Đình u ám cảnh cáo: "Không sợ chết, bây giờ cô có thể trở về."

Hoắc Vi Vũ gợi lên tươi cười lạnh lùng, "Tôi thật đúng là không sợ."

Anh thâm thúy nhìn cô quyết tuyệt cùng kiên định.

Không khí cứng ngắc giống như một chút nữa liền tới 0 giờ.

ánh mắt anh đột nhiên rùng mình, đem cái chén đập bể trên mặt đất, xoay người đi ra cửa.

Cái chén bể nát, bắn tung tóe những mảnh nhỏ ghim vào trên bắp chân cô, cắt da thịt cô.

Hơi hơi đau xót.

Hoắc Vi Vũ theo bản năng nhìn về trên đùi.

Một tia máu tràn ra tới.

Cô không đau.

Bị thương ngoài da mà thôi, chỉ cần lòng không tổn thương, những cái này cũng có thể xem như không đáng kể.

Rút mấy tờ giấy ăn, đem vết máu trên bắp chân lau khô, lại có máu chảy ra.

trong mắt Cố Cảo Đình hiện lên ảo não, nhìn băng vệ sinh trong tay, xoay người, lại đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy trên bắp chân cô có vết máu, tâm một phen đã bị xiết chặt, nhíu mày.

Hoắc Vi Vũ ngó anh liếc mắt một cái, giọng lạnh lùng: "Đi ra ngoài."

"Nơi này là địa bàn của tôi." Cố Cảo Đình bực bội nói.

Hoắc Vi Vũ ngẩn ra.

Đúng vậy, nơi này là địa bàn của anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Khi nào đưa tôi đi?"

"Một tuần sau." Anh đem băng vệ sinh đặt trên bàn trà.

Hoắc Vi Vũ biết, anh không muốn đưa, là sẽ không đưa cô đi.

bảy ngày này, cho dù là địa ngục, cô cũng phải chịu đựng.

Cô cầm lấy băng vệ sinh, xoay người vào toilet.

Ra tới, anh còn ở đó, ngồi ở trên sô pha.

Trên mặt đất, đã được người thu dọn sạch sẽ.

"Tôi muốn đi ngủ." Hoắc Vi Vũ hạ lệnh đuổi khách.

trong mắt Cố Cảo Đình vằn đỏ một ít, "Lại đây."

Hoắc Vi Vũ đứng yên không động.

Cố Cảo Đình đứng lên.

Hoắc Vi Vũ phòng bị, thân thể căng cứng, giống như mèo con xù lông bị người xâm phạm lãnh địa, nhíu mày.

Cố Cảo Đình xem bộ dáng cô.

Giống như bọn họ trở về lúc ban đầu.

Cô phòng bị anh, cô bài xích anh.

Mà anh, trước sau như một, trong lòng vẫn luôn chua xót, không chiếm được, cầu không được.

"Vừa rồi trung tá Thượng thật sự lầm, cô cũng muốn cùng tôi sinh khí?" Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói.

"dù cố ý vẫn là tính sai, các người rõ ràng nhất." Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.

"Tôi muốn cùng cô chơi, nhưng mà thân thể của cô không cho phép, nơi nào cố ý." Cố Cảo Đình giải thích nói.

Hoắc Vi Vũ mím môi, bật thốt lên nói: "thân thể tôi không cho phép, không phải còn có phụ nữ khác sao?"

Nói ra, mới phát hiện giọng điệu mình thật không đúng, giống như là oán phụ.

Cô không nên nói như vậy, muốn sửa miệng, Cố Cảo Đình đã đứng ở trước mặt cô.

"Tôi không có nghĩ tới phụ nữ khác, chỉ nghĩ cùng cô chơi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

tim cô đập nhanh chính mình không khống chế được tiết tấu.

Trong đầu trống rỗng.

Trong ánh mắt có cảm giác chua chát.

Quân hôn kéo dài: Cố thiếu sủng thê vô độ phần 3Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ