Vừa nghĩ đến "thịnh cảnh" biển người nghìn nghịt, muôn người đổ xô ra đường của kinh thành, Trường Canh đã nổi hết da gà, cho dù là ra ngoài cùng Cố Quân, y cũng không muốn chút nào, thế là ở nguyên tại chỗ kì kèo tìm cớ: "Nghĩa phụ, đón Giao thừa có chú trọng, phải có người ở lại giữ nhà, con... A!"
Cố Quân không thèm phân bua cuộn Trường Canh vào ngoại bào, trực tiếp coi y là một đoạn xà nhà biết kêu, vác trên vai lôi ra ngoài: "Trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, chú trọng quá nhiều."
Trường Canh đỏ từ da đầu đến gót chân, chín đến ngoài giòn trong mềm, thất khiếu tỏa hương, tức giận đến mức kêu cũng không nổi.
Ra bên ngoài rồi, Cố Quân nhìn chung còn nhớ chừa chút thể diện cho đứa con nuôi, thả y xuống.
Trường Canh mặt trầm như nước, sải bước đi đằng trước, lưng thẳng như cột cờ, áo choàng phất phới phía sau, đã có dáng dấp của vóc người cao to, khí vũ hiên ngang tương lai.
Cố Quân quẹt mũi, đuổi theo dày mặt cười nói: "Giận rồi à?"
Trường Canh hất tay y khỏi vai mình, lạnh lùng nói: "Không dám."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Art] Sát Phá Lang
Romantik"Ngươi có một tư nguyện, phong thư trước viết không được, lần sau sẽ cho ta biết, là gì vậy?" Cố Quân bật cười. Trường Canh không buông tha: "Rốt cuộc là cái gì?" Cố Quân kéo y lại, ghé tai y nói nhỏ: "Cho ngươi... trọn đời đến già."