Tôi nghiêm túc cảm thấy, trong cuộc đời hoàn hảo từ khi sinh ra của bác sĩ Kim, tôi chính là bước ngoặt lớn nhất. Theo như lời anh nói thì là :
"Giống như em đang đi trên một con đường thẳng không một chướng ngại vật, thì bỗng dưng trước mặt có một hòn đá chắn giữa đường."
Tôi hừ một tiếng vô cùng phẫn nộ : "Thì ra trong mắt anh, em chỉ là một hòn đá."
Anh biểu lộ vẻ mặt vô cùng không ngạc nhiên, xoa đầu tôi cười : "Hòn đá không có não, so sánh em với những thứ khác thì là đánh giá cao em quá rồi."
Ngẫm lại, tôi thấy anh nói cũng không sai. Từ lần đầu gặp anh, tôi quả thật đã để lộ bản chất là một kẻ thần kinh.
---
Một số năm trước, cô bạn thân tôi, gọi tắt là Dubu, phải nằm viện vì chấn thương cột sống. Gia đình Dubu đều ở nước ngoài, không tiện về, tôi trở thành người thân duy nhất săn sóc cho Dubu.
Đó là một ngày mưa rất lớn, tôi chạy đến bệnh viện từ công ty thì người đã ướt như chuột lột, lòng như lửa đốt khi nghe tin Dubu gặp tai nạn, được đưa đến bệnh viện trong tình trạng gãy xương cột sống, cần phẫu thuật ngay lập tức. Tôi nhớ rằng, đó là 6 tiếng dài nhất của cuộc đời mình. Cũng thật may, nghe bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra thông báo phẫu thuật thành công, tôi như trút được gánh nặng lớn nhất trong lòng, nước mắt giàn giụa nhìn họ như những vị cứu tinh. Rất lâu về sau, tôi mới biết, ấn tượng đầu tiên của bác sĩ Kim về tôi rất rùng rợn. Anh nói quần áo tôi nhếch nhác ướt đẫm dính chặt vào người, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ hoe không một tí thần sắc, nhìn không khác gì xác sống vùng dậy. Còn ấn tượng của tôi về bác sĩ Kim ? Không có gì đặc biệt (tôi mà thấy được sự đẹp trai của một người qua tầng tầng lớp lớp khẩu trang thì đã chuyển nghề làm thám tử tư rồi), chỉ đơn thuần cảm thấy giọng anh bác sĩ này thật dễ nghe.
Cũng từ sau đó, quãng thời gian làm bảo mẫu của tôi bắt đầu.
---
Ngày đầu tiên Dubu dưỡng thương, tôi cố gắng dậy sớm nấu rồi mang đến một bình súp gà cùng một túi quần áo cũng như đồ dùng vệ sinh cá nhân. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên buổi sáng ngày hôm đấy, dưới ánh nắng mặt trời dịu nhẹ hắt qua cửa sổ kính của bệnh viện, một thân hình cao ráo mặc áo blouse cầm theo bệnh án tiến đến trước giường Dubu. Anh đẩy gọng kính lên một chút, để lộ đôi mắt đen láy sáng ngời có phần lãnh đạm. Tôi thật lòng cảm thấy bản thân như sắp mù đến nơi rồi, tại sao đàn ông đeo kính lại có thể quyến rũ đến như vậy ! Mặt anh không biểu cảm đọc các chỉ số của Dubu và báo cáo qua về tình hình hồi phục, nói xong một tràng dài anh nhìn sang tôi :
"Người nhà bệnh nhân, muốn ghi chép về những điều cần chú ý khi chăm sóc bệnh nhân thì đi theo tôi."
Nói xong anh không chần chừ giây nào rảo bước ra khỏi phòng bệnh, tôi ngơ ngơ ngác ngác cầm theo quyển sổ chạy theo anh. Tâm hồn vẫn chịu đả kích mạnh mẽ từ giây phút đầu được diện kiến dung mạo anh, tôi cứ vô thức vừa bước vừa chạy theo con người chân dài cao trên mét tám kia, bỗng nhiên cảm thấy trước mặt có mùi thuốc khử trùng nhè nhẹ kèm theo một cảm giác mềm mại. Tôi hoàn hồn lại thấy hóa ra bác sĩ vừa đứng lại, mà tôi, vừa vặn đâm đầu vào lưng bác sĩ. Như cảm thấy được rõ ràng không khí lành lạnh toát ra xung quanh anh, tôi lùi lại vài bước. Anh hỏi :
BẠN ĐANG ĐỌC
Oneshot Series | Thế Giới Này Chỉ Đẹp Khi Có Em
FanfictionPairing : BTS x Fictional Girl Trong cuộc sống bề bộn này, chúng ta, những con người bình thường trong xã hội hơn 7 tỉ người đều mang trong mình khát khao được yêu thương. Bởi lẽ, chúng ta đều xứng đáng có được tình yêu từ người nào đó, xứng đáng đư...