Chương 2: Cuộc sống mới

9.3K 132 3
                                    

“Ding…Dong…Ding…Dong” 

Tiếng chuông của một tòa nhà nguy nga tráng lệ vang lên, một cô gái bước vào với bước chân rụt rè nhưng cũng rất mạnh mẽ của cái tuổi 17. Cô đứng trước cánh cửa ngôi nhà mà cũng thoáng ngạc nhiên và ngưỡng mộ, thầm nghĩ “Nhà to như thế này mà chỉ có hai thiếu gia ở đúng là phung phí quá đi”. Cách cửa tự nhiên bật ra, trước mắt cô là người phụ nữ trung niên dáng vẻ chững chạc đầy nghiêm nghị, bà nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi mới nói: 

-Cô là người chủ tịch kêu đến thuyết phục thiếu gia sao? 

-Dạ, cháu là Lâm Hạ Đồng!-Hạ Đồng mỉm cười lễ phép nói 

-Ta là quản gia ở đây, đi lên phòng thôi. 

Nói rồi bà quản gia dẫn Hạ Đồng đến phòng mình, mở cửa ra Hạ Đồng choáng ngộp, nó còn lớn hơn phòng của cô nhiều, chiếc giường ở giữa căn phòng, góc bên phải là chiếc bàn học, bên trái là chiếc tủ đựng đồ, ở giữa là chiếc bàn để lọ hoa quỳnh thơm ngát. Đúng là nhà giàu có khác, đúng là mơ cô cũng không dám nghĩ mình sẽ được ở trong căn phòng này. 

Sau đó bà quản gia giới thiệumột lượt về nhà Chính cho Hạ Đồng, Hạ Đồng nhanh chóng làm quen và xem một lượt những nội quy mà nhị thiếu gia ở đây đưa ra. 

Sau khi Hạ Đồng nhìn thấy mấy cái qui tắc đó là cũng biết tên thiếu gia đó là người như thế nào rồi. Qủa là ngang tàn, kiêu ngạo và chẳng xem ai là gì, chẳng lẽ không ai trị được cái tên này thì sao cô có thể làm được chứ. 

Chỉ có ba điều mà khiến cô muốn xe nát cái tờ giấy quy tắc, thứ nhất không được lên căn phòng cuối dãy hành lang ở tầng ba, thứ hai lời anh nói đều đúng và người nói chuyện với anh luôn sai, không được cãi lại nếu cãi thì cuốn gối đi, còn thứ ba là phải biết nấu ăn, phải ngon là khác. 

Ý ý, điều ba không trùng với hai điều kia nha, điều một điều 2 cho thấy anh là người ngang tàn là đúng rồi nhưng điều ba sao lại phải nấu ăn ngon??? Chẳng lẽ tên này không ai nấu cho ăn sao??? 

Hạ Đồng cứ suy nghĩ mê man nên vô tình đụng phải người nào đó. Cô khẽ la “Ui” rồi ngước nhìn người đó. Đó là người con trai cao tầm 1m86, khuôn mặt thanh tú mang vẻ đẹp ấm áp của mùa xuân, đôi mắt nâu nhìn cô dịu dàng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng làm tim cô đập loạn nhịp. Vội vàng đẩy tay anh đang ôm lấy mình, Hạ Đồng lúng túng nói: 

-Xin lỗi! Tôi… tôi không cố ý…. xin lỗi nhiều 

-Không sao! Mà hình như đây là lần đầu anh thấy em thì phải?-người con trai đó hỏi 

-Dạ, em mới tới, mong anh bỏ qua cho em.-Hạ Đồng cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi 

-A! Em là người đến vì Dương Tử phải không?.-anh khẽ reo lên 

-Dạ! Anh biết em sao?-Hạ Đồng ngờ nghệch nói khi anh biết cô đến đây làm gì 

-Em không biết anh sao?-anh ngạc nhiên hỏi 

-Anh là ai mà em phải biết? Với lại em nghĩ anh là người làm ở đây có đúng không?.-cô đoán già đoán non 

-Nếu em nói vậy thì cho là vậy!-anh nhún vai 

-Vậy thì chào anh!Em là Lâm Hạ Đồng, rất vui được quen biết anh.-cô vui vẻ nói 

-Lâm Hạ Đồng!Cái tên mộc mạc lắm!.-anh mỉm cười nói 

-Cảm ơn anh! Mà em nói tên của em rồi! Anh tên gì vậy? 

-À anh tên Thiên! 

-Thiên? Tức là trời, tên anh cũng đẹp lắm.-cô mỉm cười đáp 

-Haha em thú vị lắm.-anh nhẹ xoa đầu cô 

Cả hai dần quen nhau và nói chuyện rất vui,Hạ Đồng rất thoải mái khi quen được một người thân thiện vui vẻ như Thiên, cô mới đến đây đã quen đực bạn cũng khá an tâm vài phần. 

-Hạ Đồng! Vào đây!.-tiếng bà quản gia trong nhà nói vọng ra 

-Dạ cháu vào ngay.-Hạ Đồng nói lớn rồi xoay qua nhìn Thiên. 

-Thôi chào anh nha, bà quản gia kêu em rồi, tạm biệt sau này có cơ hội chúng ta nói chuyện tiếp.-Hạ Đồng tươi cười nhìn anh rồi chạy ngay vào nhà 

Nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn chạy lăn xăn trông thật đáng yêu. Cùng lúc đó từ phía xa có một người hầu đi lại phía Thiên trên tay bưng ly nước,lễ phép nói với anh: 

-Thiếu gia, nước của cậu! 

-Để đó đi. Mà Dương Tử về chưa?-Thiên hỏi 

-Dạ chưa nhưng cô gái đến thuyết phục cậu ấy đã đến rồi.-cô hầu lễ phép đáp 

-Ừ, tôi biết rồi, cô đi đi tôi muốn ở một mình.-anh xua tay về phía cô hầu 

-Dạ.-cô hầu đáp rồi từ từ đi khỏi 

Thiên cầm ly nước uống một ngụm, anh hơi thắc mắc tại sao lần này lại là 1 cô bé chứ, ông hẳn đang suy tính điều gì đây. Một cô bé nhìn chẳng có gì nổi bật nhưng lại khiến anh chú ý đến, nhất là cách nói chuyện không giả tạo cũng như là che giấu điều gì. Có lẽ sẽ rất thú vị đây! 

Chuyện Tình Hoàng GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ