Chương 1 : Mộc đại tá

30.2K 862 25
                                    

Nửa đêm, bệnh viện quân khu miền Đông nước A.

"Trời ạ, sao chị cả ngày cứ cười mãi, thật đầy hoocmon tuổi trẻ. Còn em đầu tắt mặt tối, người ta nhìn còn tưởng em là bà lão bốn mươi."

Em gái nhỏ mặc quân y đang kiểm kê thùng thuốc của quân đội, miệng cứ mãi càm ràm Di Ân này, Di Ân nọ, nhưng trên mặt vẫn không che đi hết sự sùng bái em dành cho cô ấy.

Trước mặt em là một người phụ nữ xinh đẹp, có lẽ đã ngoài ba mươi nên gương mặt mới toát lên sự trưởng thành và điềm tĩnh đến vậy.

Em gái nhỏ tên là Bạch Chỉ, một quân y vừa chập chững vào nghề, đối lập em, người phụ nữ trước mặt lại là một quân nhân với quân hàm đại tá.

Một nữ nhân lại đi đến chức vị cao thế này, nếu không phải có ô dù chống lưng thì chính là thực sự có tài.

Mấy quân y khác thấy hai người trò chuyện với nhau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không thấy mà lướt qua.

Ai không biết Mộc đại tá, cái người phụ nữ dịu dàng này rất thích nói chuyện cùng y tá nhỏ Bạch Chỉ nhà bọn họ.

Bây giờ dám ho he gì chỉ sợ bị chỉnh chết.

Đương nhiên không phải cô ấy chỉnh, mà chính là bị đám người yêu quý cô ấy tới tẩy não. Mộc Di Ân vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, ngày thường trong quân ngũ không thiếu người theo đuổi cô ấy, nam nữ đều có.

Đáng tiếc Mộc đại tá nhiều năm nay chưa yêu đương lần nào, đến cả scandal tình ái cũng chưa từng nghe.

"Chị Ân, lát nữa chị phải đi làm nhiệm vụ, có nguy hiểm lắm không?" Bạch Chỉ kiểm kê thuốc, kí tên mình dưới tờ giấy rồi đưa cho đồng nghiệp, lúc này mới thoải mái trò chuyện.

Mộc Di Ân nhìn thấy cô y tá nhỏ đang lo lắng cho mình, trái tim ấm áp thêm mấy phần, ngoài mặt vẫn chỉ đơn giản mỉm cười.

"Cũng không nguy hiểm bao nhiêu."

Bạch Chỉ cau mày, người này lại không sợ chết nữa rồi.

Cô bé cảm thấy người như Mộc Di Ân, nếu sinh ra trong tiểu thuyết cổ đại sẽ là nữ tướng quân mặc giáp cầm thương, trấn thủ biên cương.

"Chị đó, phải biết lo cho bản..."

Bạch Chỉ chưa kịp dứt câu đã bị người khác cắt ngang.

Kẻ phá đám lần này là một tiểu binh cấp dưới của Mộc Di Ân, Bạch Chỉ đã nhiều lần thấy cậu ấy.

Là một cậu trai rất xinh đẹp, da trắng, môi đỏ, mi cong, so với cô bé còn xinh đẹp hơn mấy phần.

Thấy Di Ân đội mũ quân phục đứng lên, em càu nhàu mắng anh lính. "Lại là anh...."

Lần nào cũng là anh ta tới cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

Anh lính gãi đầu, ngượng ngùng cười.

"Ngủ sớm đi, nếu thuận lợi tuần sau chị sẽ trở về."

Mộc Di Ân cốc đầu cô em gái nhỏ đang giận cá chém thớt kia, nói lời hẹn gặp lại rồi mới đứng dậy rời đi. Bạch Chỉ nhìn theo cô, em vẫy tay, cứ mãi hướng theo phía cô bước đi. Thấy cô đã leo vào trực thăng, em mới sực nhớ rồi chạy theo hét lớn.

(Np) Sau xuyên sách, tôi thành tỷ tỷ của nam chínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ