Thượng

183K 2.2K 205
                                    

Phó Đống lười biếng ngồi trên ghế, trên đầu còn vô cùng tao nhã làm một quả style tổ quạ, trong miệng phì phèo thuốc lá, bắp chân to dài kiện mỹ vắt chéo ngang nhiên để trên bàn, thoạt nhìn có vẻ lưu manh nhưng lại khoác trên thân chiếc áo blouse trắng thanh tao bên ngoài có hơi nhăn nhúm, bên trong lộ ra mảnh áo sơ mi đã sờn, đến cả việc đóng cúc cũng ngại, quanh thân áo bó chặt ẩn hiện cơ ngực cùng 6 múi mê người.

“Hô……” Nhẹ nhàng phun ra vòng khói bạc, tay đưa lên gãi gãi cằm lún phún, ân, hình như đã qua ba ngày chưa có cạo râu. Nga, đúng rồi, có lẽ vì mình ba ngày không về nhà, ngay cả áo sơ mi trên người cũng có thể từ hôm kia kia chưa có thay đi.

‘Đông đông đông’, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào!” Phó Đống dụi tàn thuốc, đem chân nguyên bản đặt trên bàn cũng vác xuống, dù sao ở trước mặt người ngoài, vẫn phải duy trì trong mắt họ một chút hình tượng tốt đẹp.

“Bác sĩ Phó, bệnh nhân đang đợi ở ngoài.” Đi vào là một cô bé y tá, khuôn mặt tròn tròn khi cười còn lộ ra hai cái răng nanh, rất đáng yêu.

“Ok, để hắn vào đi.” Phó Đống đứng dậy, vỗ vỗ áo trắng trên người cho đỡ nhăn nheo một chút, từ ngăn tủ bên cạnh rút ra một đôi găng tay y tế. Đứng ở cạnh giường bệnh giữa phòng, sắp xếp lại dụng cụ y tế có thể chút nữa sẽ phải dùng qua.

Nắm cửa vang lên một tiếng ‘cạch’, rõ ràng là thanh âm đóng cửa có chút quái dị làm hắn nghi ngờ quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy bệnh nhân, ánh mắt thoáng qua một tia hàn quang. Phó Đống lại chậm rãi trở về chỗ ngồi.

Bệnh nhân nhìn còn rất trẻ, lớn lên lại xinh đẹp thanh tú, bạch bạch tịnh tịnh, lật mặt hắn từ trên xuống dưới, đều phải hoài nghi có phải hay không mới qua mười tám tuổi, bất quá nhìn hắn một thân comple trang trọng, trên người còn toát ra khí độ trầm ồn của doanh nhân, thật là làm cho người nhìn qua đã cảm thấy khó chịu.

“Cởi giày leo lên giường nằm xuống.” Phó Đống lạnh như băng nói xong, liền nhận lấy hồ sơ bệnh từ trong tay người trước mặt, đến bên bàn làm việc ngồi xuống, lấy ra một cây bút, bắt đầu ghi danh.

“Họ tên.”

“Liêm Thanh.”

“Tuổi.”

“Hai mươi bảy.”

Hai mươi bảy? Thật không thể tin, thanh niên khuôn mặt nhìn qua còn rất trẻ con đã hai mươi bảy rồi.

“Giới tính.”

“Nam……” Liêm Thanh rất tức giận, cậu không biết tôi là nam hay nữ sao……

Điền tên xong, Phó Đống đứng dậy, đi tới mép giường, lanh lẹ đưa tay đối Liêm Thanh cởi thắt lưng kèm khóa quần tụt xuống.

“Cái này của anh làm sao? Bị yếu hay mắc bệnh phụ khoa?” Phó Đống đại đại liệt liệt bắt lấy phân thân mềm nhũn của Liêm Thanh.

“Bác sĩ!” Liêm Thanh tức giận hét lớn.

“Làm sao? Không phải a, không phải cũng tốt, bất quá xem qua dương vật anh có vẻ dùng quá độ rồi, phỏng chừng bạn gái rất nhiều đi.”

[Đam Mỹ-Cao H] Bác Sĩ Dâm Đãng - Mặc Vũ Yên DạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ