Thu sang tiết trời ngày càng khô hanh, Huang Renjun cuộn người trên ghế sau xe ô tô, nhìn quang cảnh lao vùn vụt qua bên ngoài cửa sổ, túm góc áo cố gắng hết sức không để bụi bẩn ngấm vào ghế xe. Người lái xe phía trước để đảm bảo cho cậu hít thở thoải mái nên kéo cửa kính xuống thành một khe nhỏ, dẫn đến hai mắt cậu bị gió thổi trúng cay mắt đến mức gần như không thể mở to. Thi thoảng có vài người dựa vào cột đèn cao áp, trông theo cái bóng kéo dài thật dài trên mặt đất, khi đi ngang qua nhà thờ màn đêm đã bao phủ tòa nhà bằng đá ca ngợi thiện đức, Hương thảo ngoài cổng đã nở hoa thưa thớt.
Huang Renjun quay đầu lặng lẽ đọc một câu Amen trong đầu. Thiện ác chung quy có báo ứng, lần này cậu gặp báo ứng trước nòng súng rồi.
Thật ra cậu cũng nào dám làm chuyện gì tày trời, bạn cùng nhà Kim Jungwoo sầu muộn vì không theo đuổi được người trong lòng, mà người trong lòng anh vừa vặn là tiền bối trên Huang Renjun một khóa hồi đại học, coi như cũng có quen biết, chẳng qua không thân lắm thôi. Để tạo cơ hội gặp gỡ hợp lẽ cho anh, hai người âm thầm lên kế hoạch cho một trận đụng xe.
Kế hoạch là, trong đêm đen gió lạnh khi tiền bối vừa lái xe ra khỏi gara, Huang Renjun hành động tại góc chết máy quay giám sát, khi đó tốc độ xe chưa nhanh sẽ không xảy ra tai họa lớn, Huang Renjun còn có thể thuận tiện dẫn người đến bệnh viện nơi Kim Jungwoo trực ban buổi tối.
Vốn dĩ là kế hoạch có thể nói hoàn hảo.
Huang Renjun liếc nhìn mắt cá chân ngày một sưng to, cổ tay quệt vào đai lưng rướm máu, cát sỏi lẫn trong đó có phần máu thịt lẫn lộn. Cậu không ngờ tiền bối lái xe quá lỗ mãng, cậu bị đèn xe rọi chói mắt rồi chân loạng choạng, ngã xuống đất thật sự tạo thành vụ tai nạn cỡ nhỏ.
Huang Xuxi không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu với ánh mắt quan tâm lo lắng, hỏi đi hỏi lại cậu có đau không, quyết định đưa Huang Renjun đến một bệnh viện khác ngược hướng với bệnh viện mục tiêu sau khi cậu đã từ chối bằng mọi cách.
Huang Renjun như con mèo bị thương, cụp tai ngoan ngoãn ngồi trên ghế sau ngây người nhìn chằm chằm vết thương âm ỷ đau. Đến khi Huang Xuxi đỗ xe xong đi ra phía sau mở cửa xe định đỡ cậu xuống, nhìn cổng bệnh viện cực kỳ quen thuộc, cậu mới chấp nhận số phận mím chặt môi.
Dựa vào trí nhớ cậu cấp tốc tính toán trong đầu, hôm nay chắc hẳn người ấy không trực trong phòng cấp cứu, cậu âm thầm thở phào.
Dù cậu liên tục nhấn mạnh bản thân chỉ trẹo chân, tay bị quệt xước tí da, nhưng vẫn chẳng cản được Huang Xuxi cố chấp nhất quyết để cậu làm kiểm tra toàn thân.
-
Na Jaemin cúi đầu, ngòi bút nhanh chóng ghi chép trên trang giấy trong tay, bóng lông mi rủ xuống chớp nháy như bươm bướm muốn cất cánh bay trên khuôn mặt trắng trẻo, khi ngẩng đầu vẫn giữ nguyên nụ cười vừa đúng mực vừa lịch sự né tránh câu hỏi riêng tư về mình của một bệnh nhân nữ yểu điệu.
Kỹ năng khéo léo từ chối của anh đã bắt đầu được rèn luyện từ thời trung học, ứng phó đầy kinh nghiệm. Khoa ngoại có một bác sĩ vừa dịu dàng vừa đẹp trai trấn thủ luôn khó tránh khỏi thu hút sự chú ý, người theo đuổi nối đuôi nhau không phân nam nữ, trong số đó cũng có những người cả tính cách lẫn ngoại hình đều hoàn hảo, nhưng bác sĩ Na đối xử với bệnh nhân đồng nghiệp giống hệt nhau, dịu dàng lịch sự đến độ người ta không bới móc được thiếu sót. Đến cuối cùng mọi người không tự làm mất mặt, thi thoảng thấy lại có người theo đuổi mới còn trêu đùa vài câu, coi như chủ đề được nhắc đến khắp bệnh viện lúc rảnh rỗi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NaJun | Dịch] Cam đắng
Fanfiction• Tác giả: Hoa Cáp Dữ Giải • Thể loại: hiện đại, gương vỡ lại lành, nhẹ nhàng ngọt ngào • Độ dài: 1shot ~10,8k chữ • Nguồn: https://spetttt.lofter.com/ • Người dịch: xiaoyu212 Truyện được dịch và chia sẻ với mục đích phi lợi nhuận, đã có sự cho phép...