Chương 1: Khắc cốt nhiễu tâm gian

636 14 0
                                    

Khắc cốt nhiễu tâm gian / Một đoạn khắc cốt ôm ấp trong tim

"Tiểu Tỷ Tỷ, ta cho tỷ con cá nhỏ." Tiểu hài tử nở nụ cười tươi rói nhìn nàng với vẻ mặt mong chờ như muốn được khen thưởng. Bàn tay nhỏ xíu đưa về phía trước con cá trong chiếc chum nhỏ xíu.

Nữ tử trước mắt mang trên mình bộ váy lụa màu phỉ thúy, trên đầu cài đơn giản một chiếc trâm bạc, bối tóc kiểu nữ phụ đã thành gia lập thất. Nàng vẫn yên tĩnh đứng phía sau bậc cửa mà nhìn tiểu hài tử kia. Bờ môi cong lên khẽ mỉm cười "Cám ơn Đệ."

"Tỷ Tỷ, Cha đệ nói đệ không nên đến đây làm phiền tỷ." Tiểu hài tử khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười vui vẻ, bỗng nhiên lại e ngại thẹn thùng chớp chớp đôi mắt nhìn nữ tử

"Nhưng đệ nhìn cha, liền biết cha rất thích tỷ." Tiểu hài tử ngó trước ngó sau mới âm thầm nói nhỏ với nàng "Đệ nghe A Mặc Hãn thẩm thẩm nói trượng phu của Tỷ đã tử trận nơi chiến trường, vậy tỷ liệu có chê hay không hướng cha đệ nhìn qua một cái thôi"

"Cha đệ từ trước đến nay rất tốt với mọi người, A Mặc Hãn đại thẩm cũng muốn làm mai cho cha đệ vài người trong thôn, nhưng đệ biết cha đệ chỉ khi nhìn tỷ mới có vẻ mặt muốn gả cho tỷ." Nụ cười của tiểu hài tử kia trong veo "Đệ hứa, nếu Tỷ nhận lời, đệ sẽ không khiến tỷ chịu ủy khuất đâu"

"Tư Trác, Cám ơn đệ, Nhưng đời này của ta sẽ chỉ có một phu quân mà thôi." Nàng ngồi xuống để tầm mắt của nàng ngang với tầm mắt của tiểu hài tử kia.

Nụ cười vẫn luôn hiện lên trên khuôn mặt tuyệt trần của nàng "Là ta phụ tấm chân tình của cha đệ"

Ánh mắt đầy hy vọng của tiểu hài tử Tư Trác kia nhanh chóng biến mất, thay vào đó là chút ủ rũ, thất vọng. Tư Trác vẫn còn nhớ rõ, ngày tuyết rơi đầy thảo nguyên, A Mặc Hãn thẩm thẩm đưa về thôn một tiểu tỷ tỷ với khuôn mặt cực kì xinh đẹp. Tỷ ấy không nói, không cười. chỉ âm thầm lặng lẽ nhờ trưởng thôn thuê một nhóm người cất một căn nhà gỗ ở cuối chân núi.

Tư Trác không biết Tỷ ấy từ đâu đến, cũng không biết tỷ ấy tên là gì. Chỉ biết rằng cha cứ nhìn thấy Tỷ là hai tai bỗng nhiên đỏ bừng lên. Nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp như thằng nhóc Ô Tư ở đầu thôn. A Mặc Hãn Thẩm thẩm nói, đấy gọi là thích. Cha của Tư Trác thích tiểu Tỷ Tỷ. Nhưng Thẩm Thẩm lại nói, y phục, kiểu tóc của tiểu tỷ tỷ đều là của thiếu phụ. Tiểu Tỷ Tỷ đã có phu quân rồi.

Từ đợt ấy cha cứ buồn phiền, đi chăn cừu trở về cũng chỉ có thở dài. Cho đến một ngày, người nào đó trong thôn nói rằng phu quân của Tiểu Tỷ Tỷ họ Trương, đã tử trận nơi chiến trường hỗn loạn. Tư Trác biết rõ, vui mừng trên chuyện buồn của người khác là không nên, nhưng Tư Trác rất mong cha có thể vui hơn một chút. Hôm nay, Tư Trác bắt ngay một con cá nhỏ mà mình nuôi rồi chạy ngay đến trước nhà tiểu Tỷ Tỷ.

Nhưng cuối cùng vẫn là bị tỷ ấy từ chối.

Tiểu hài tử xoay người bước xuống bậc thềm ra đến cổng trước của căn nhà gỗ. Thân hình nhỏ bé leo lên lưng của con lừa nhỏ rồi kéo dây cương cho con lừa bước đi. "Tỷ Tỷ, nếu tỷ thay đổi ý định, thì cứ nói với đệ, đệ sẽ lại làm chủ cho tỷ" Tư Trác nhìn về cánh cửa gỗ vẫn chưa khép lại mà hét lớn. Từ phía xa chỉ thấy Tỷ nhẹ nhàng mỉm cười, không lắc đầu nhưng cũng chẳng gật đầu đồng ý.

[ HOÀN ]  Ỷ Thiên Đồ Long Ký Đồng NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ