Chương 13.

69 0 0
                                    


"Buông ta ra" Giọng nàng có chút khàn khàn nhưng không tính là yếu ớt. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào Trương Vô Kỵ đang ôm chặt lấy nàng không chịu buông. "Ta sẽ gọi người nếu ngươi không buông tay đấy!"

"Nàng nghĩ ta sợ sao?" Đôi mắt đa tình nhìn nàng nửa cười nửa không. Chỉ có trời mới biết khi Y nghe được nam nhân kia gọi tên của nàng Y có biết bao nhiêu mừng rỡ xen lẫn sợ hãi. Y sợ người trong phòng không phải nàng, lại sợ có thể là nàng nhưng nàng vẫn dùng đôi mắt lạnh lùng ấy mà nhìn Y.

"Trương Vô Kỵ. Ngươi nghĩ ngươi là ai?"

"Ta là tướng công của nàng" Trương Vô Kỵ phúc hắc trả lời nàng.

"Ta không biết ngươi"

"Nàng rõ ràng biết ta, nàng vừa gọi tên ta đấy thôi. Ngày ở Trầm Khâu nàng nói với ta rằng chúng ta có hài tử." Trương Vô Kỵ vẫn một mực ôm chặt lấy nàng "Đôi mắt lúc ấy của nàng chính là Triệu Mẫn của ta"

"Ta nói là không phải!" Lúc này đã cuối mùa xuân, trong đình viện rộng lớn có nhiều mùi hương lẫn vào nhau. Vậy mà mùi hương trên người nàng yêu vốn dĩ chẳng thay đổi. Nhưng nàng vẫn còn mối thù diệt tộc. Nàng không muốn cùng Y tương ngộ, bởi vì nàng biết chàng sẽ đem chuyện này thành chuyện của chính chàng.

"Mẫn Mẫn!" Đôi mắt của Y sáng như ánh trăng nhìn thẳng vào nàng.

Bỗng chốc trong đôi mắt kia hiện lên những đường gân máu trông cực kì đáng sợ. Nàng vô thức gọi tên Y lại thấy Y nắm chặt tay nàng kéo về phía sau hảo hảo bảo hộ.

Những mũi tên từ phía xa phóng thẳng đến đình viện của nàng. Y dùng chưởng lực từ một tay cản lại những mũi tên đang hướng đến.

"Khách quý đến lại không thể trực tiếp nghênh đón, thật là thất lễ, thật là thấy lễ" Ái Du Thức Lý Đạt Lạp bước từng bước một xuất hiện trong màn đêm. Hắn mang trên mình bạch y thêu rồng. Nụ cười lạnh lùng châm biếm bước gần đến phía nàng cùng Trương Vô Kỵ.

"Ta không muốn giết ngươi!" Trương Vô Kỵ gằn từng tiếng một.

"Trương giáo chủ có lẽ không biết, Triệu Mẫn vốn dĩ đã chẳng còn biết người là ai" Ái Du Thức nhìn thẳng vào Vô Kỵ, giọng nói có chút cười cợt "Ta nghe nói Trương Giáo Chủ vì cái chết của Triệu Chủ Soái ở Trầm Khâu mà tẩu hỏa nhập ma. May mắn lại có Dương Giáo Chủ ở đấy nên mới có thể cứu được người"

Nàng cảm nhận được bàn tay của Vô Kỵ đang nắm chặt lại. Bờ vai của y chắn ngang tầm mắt nàng khiến nàng chẳng thể nhìn rõ bộ dạng của Ái Du Thức hiện giờ. Nhưng nàng nghe rõ trong lời nói, hắn ta có bao nhiêu đắc ý, tự phụ.

"Trương Giáo Chủ. Bây giờ ngươi mang nàng ấy đi. Nàng ấy cũng sẽ quay trở về bên ta mà thôi." Ái Du Thức phẩy phẩy chiếc quạy trong tay "Lại vừa hay có ngươi ở đây, ta chẳng cần phải đến Minh giáo đưa thiệp mời."

Lồng ngực hắn bỗng nhiên truyền đến một cơn đau. Hắn chỉ kịp nhìn thấy Trương Vô Kỵ tiến đến gần người mình chưởng nhẹ vào ngực mình, sau đó chính là máu từ cổ họng tuôn ra như suối. Lại nghe bên tai vang đến những tiếng nói của các hộ vệ. "Bảo vệ Hoàng Thượng"

[ HOÀN ]  Ỷ Thiên Đồ Long Ký Đồng NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ