21.

1.4K 99 5
                                    

So Han ngồi một lúc trên sofa đã thấy ê cả người, vậy mà anh vẫn ngồi làm việc đã vài tiếng.

Đồng hồ điểm 11 giờ tối, So Han cực nhọc giữ cho đôi mắt không nhíu lại vì buồn ngủ mấy lần. Cô khẽ ngáp dài một cái, cố gắng ngáp thật nhẹ để không làm phiền nhưng rốt cuộc vẫn bị anh phát hiện.

- Nếu mà buồn ngủ thì cứ về trước đi, anh làm thêm chút nữa thôi rồi sẽ đi nghỉ mà.

Yoongi nói nhưng mắt vẫn dán vào màn hình máy tính trước mặt.

So Han ngượng cười nhìn bóng lưng anh, đành đứng dậy đi lòng vòng xung quanh. Lúc đi ngang qua phòng nghỉ của nhóm, vô tình thấy vài hộp cà phê để trên bàn. Vì Yoongi làm việc đã lâu như vậy nhất định sẽ rất mệt nên cô pha cho anh một cốc, đằng nào cũng không biết làm gì.

Thật ra cô rất muốn anh nên buồn ngủ đến mức không thể làm việc nữa mà nghỉ ngơi một chút. Nhưng Yoongi làm sao có thể dễ dàng buông thả bản thân khi đã ngồi vào làm việc. Rốt cục kể cả cô có là người yêu của con người này hay không cũng chẳng bao giờ có thể nhắc nhở anh dừng làm việc được. Nhưng không biết bằng cách nào, cô yêu anh từ chính cái cách anh hết mình với việc mà anh chọn như thế.

Tiếng ấm đun nước kêu nhè nhẹ những âm thanh kéo dài, So Han mệt mỏi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, ngón tay gõ những nhịp đều đều xuống bàn, vài phút sau đã ngủ quên mất.

Lúc chợt giật mình tỉnh dậy, nước cũng vừa kịp đun xong, phải vội vàng pha nốt cốc cà phê. Hơi nước nóng bốc lên, che hết cả tầm mắt, nước sôi bắn vào tay, bỏng rát. So Han nhíu mày nhìn những ngón tay đang ửng đỏ, những vết thương ngoài da này đơn giản chẳng đáng để so sánh với những lần chẹo chân hay bong gân khi tập vũ đạo. Có lẽ chỉ cần dội qua nước lạnh một chút thôi. So Han ngẩn ngơ một lúc rồi mới cẩn thận bê tách cà phê vào phòng cho Yoongi.

Mùi cà phê thơm nhè nhẹ lẫn vào trong đó cả vị đăng đắng. Cô không thích những thứ có vị đắng nên cũng chẳng mấy thích cà phê. Từ khi yêu anh, không, phải là từ khi chọn con người này làm thần tượng, mỗi thứ về anh đều luôn cố gắng tìm hiểu, kể cả vị đắng của cà phê cũng có cái thú vị riêng.

Là bởi vì muốn mình hiểu anh hơn một chút, gần gũi với anh hơn một chút.

. . .

Ban nãy Jimin ghé qua phòng anh hỏi chút việc về album, còn nói vừa đi qua phòng nghỉ hình như thấy có người ngủ quên trên bàn làm thằng nhóc bây giờ cũng buồn ngủ theo. Yoongi chỉ nghe đến thế cũng biết đó là So Han. Anh định chạy ra mang cô về phòng, sợ cô ngồi ngoài đó sẽ bị lạnh nhưng tiếng gõ cửa đã cắt đứt suy nghĩ của anh. So Han bước vào phòng với gương mặt có vẻ tươi tỉnh hơn nhưng chẳng che được cơn buồn ngủ hiện rõ.

- Anh uống một chút đi nhé.

- Cảm ơn em.

Yoongi gượng một nụ cười. So Han định ngồi lại studio thêm chút nữa, Yoongi không kiềm được, dừng làm việc mà quay qua nhìn cô.

- Mau về đi, anh gọi cho anh lái xe của anh rồi, xuống đấy bảo anh ấy đưa về nhà đi.

- Không sao đâu mà

yoongi | swag của anh đâu rồi?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ