Au: Linny
Couple:Krytoria <3
Victoria nặng nhọc kéo lê chiếc va li bốn mươi cân đến trước mặt tôi, mồ hôi lấm tấm trên khuôn trán, bàn tay phải liên tục vỗ vào ngực hòng trấn áp hơi thở đang ngày một gấp gáp. Một người ga lăng trong trường hợp này chắc chắn sẽ đứng bật dậy với tốc độ ánh sáng, chạy đến bên cô ấy và đỡ lấy chiếc va li, nhưng tôi lại xem như không có chuyện gì, bình thản giơ tay gọi thêm một ly trà nóng.
"SooJung có biết ga lăng không đấy?". Cô ấy lườm tôi bằng ánh mắt nảy lửa.
"Em nói gì cơ?!". Tôi giả vờ không hiểu ý cô ấy, chậm rãi nhấp một ngụm café đá rồi khà ra một tiếng sảng khoái.
"Đã thế lại còn gọi trà nóng nữa chứ,SooJung muốn em nóng chết đây mà!"-Victoria ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi môi cong lên hờn dỗi.
Lát sau, phục vụ bàn mang lên một tách trà bốc hơi nghi ngút. Không khí giữa hạ vốn đã nóng nực nay như bị đun sôi. Tôi quay mặt chỗ khác, cố giấu đi nụ cười ma mãnh.
"SooJung chẳng yêu em, chẳng thương em...". Cô ấy phụng phịu, miệng nhằm ly trà thổi phù phù.
Tôi phì cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn Victoria, sau đó ghé sát vào tai cô ấy thì thầm: "Đáng đời! Ai bảo hồi đó em hại SooJung thê thảm!".
Tôi từng cho rằng mình là một kẻ bỏ đi không hơn không kém. Bố mẹ tôi cũng dự đoán con của họ sẽ "chẳng làm nên trò trống gì". Ừ thì một đứa con gái học hành lởm khởm, điểm số lúc nào cũng đội sổ có thể làm được gì to tát ngoài việc một ngày ăn ba bữa báo hại gia đình, trở thành đối tượng thường xuyên bị đem so sánh với những đứa "con nhà người ta" và khiến dân số trái đất thêm đông đúc. Thậm chí dù không nói toạc ra nhưng tôi biết thừa biết nhiều người cho rằng nếu tôi không được sinh ra, thế giới sẽ vì thế mà tốt đẹp hơn một chút.