"Tớ và cậu quen nhau thế nào nhỉ ?"
Để tớ nhớ xem nào...
---Tớ không nhớ rõ hôm ấy là ngày bao nhiêu, vì đầu óc tớ chẳng bao giờ nhớ được những thứ như thế. Điều tớ nhớ nhất chắc là hôm đó trời rất đẹp. Tớ vốn là một con mèo lười, thích sưởi nắng, nên tớ hay có thói quen lên sân thượng ngồi một mình.
Trời nắng ấm. Lòng tớ cũng đầy nắng. Tớ luôn vui cười như vậy, vì tớ là một con người đơn giản. Chỉ một ngày nắng ấm hay một cái kẹo bạc hà cũng có thể làm tớ vui. Tớ thích những điều giản đơn như thế, vậy mà nhiều người quen biết tớ hay chọc nghẹo tớ là con gái mà chẳng biết làm giá gì cả, con trai nó khinh chết,... tớ cũng chỉ biết cười trừ thôi, vì tớ chưa có bạn trai gì cả. Chịu chứ biết sao giờ, tớ chỉ biết mòn mỏi chờ "người ấy" xuất hiện thôi...
- Này, cậu đang làm phiền tôi đấy.
Tớ quay lại. Định mệnh đưa tớ đến với cậu.
Người con trai với màu tóc đen bóng, trông có vẻ rất mềm nhưng rối một chút, vài sợi tóc xõa ra trước trán. Cậu ngồi dựa vào bức tường ở đằng sau tớ, vậy mà tớ chẳng nhìn thấy gì cả. Nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu ấy, tớ chỉ biết ấp úng:
- Xin lỗi.. xin lỗi, tớ không biết cậu ngồi đó.
Tớ đúng là bị cái đẹp che mờ con mắt mà, tại sao lại tự dưng đi xin lỗi cậu ấy chứ. Cậu cũng không có vẻ gì khó chịu nữa, mà khẽ nhắm mắt ngủ, làm tớ có cảm giác bình yên đến kì lạ. Tớ cũng không bận tâm gì nữa, quay người nhìn bầu trời mỗi lúc một xanh, mỉm cười.
Ngày tháng ấy thật bình yên biết bao.
Thế là suốt một tuần đó, tớ đều lên sân thượng "hưởng thụ" ánh nắng mặt trời, ngày nào cũng gặp chàng trai lạ đó. Lâu thành quen, sự hiện diện của cậu trở thành sự quen thuộc, sự hiện diện của tớ trở thành điều hiển nhiên. Hai con người xa lạ, vốn chưa từng gặp gỡ, chưa từng nói chuyện trở thành một phần cuộc sống của nhau có lạ không?
Nhớ ngày hôm đó, tớ lên sân thượng sau một tuần biệt tăm biệt tích. Suốt một tuần đó tớ phải ôn thi liên tục, chẳng còn thời gian rảnh nào, nói gì đến việc tắm nắng. Tớ vội vã hơn mọi khi, tớ cũng chẳng biết vì sao nữa, có lẽ là vì sợ hết nắng ư?
Tớ bước vội lên sân thượng, ngó nghiêng xung quanh tìm chàng trai lạ. Cậu ấy vẫn ngồi dựa vào bức tường đó, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc rủ ra trước trán. Tớ mỉm cười đi về phía lan can, cố gắng nhẹ nhàng để cho cậu ngủ.
- Suốt một tuần cậu đi đâu?
Tớ quay đầu lại, hơi ngạc nhiên. Đây là lần thứ hai cậu nói chuyện với tớ, làm mặt tớ nóng lên nhiều. Cậu đứng dậy, tiến lại gần chỗ tớ. Bây giờ mới để ý, cậu cao thật, phải hơn tớ một cái đầu. Tớ quay mặt đi trốn tránh:
- Tớ phải ôn thi..
Cậu dừng lại. Hai đứa đứng rất gần, chỉ cần đưa tay ra là tớ có thể chạm tới cậu. Tớ chẳng biết phải làm gì, cậu thì đứng im đó, hỏi:
- Cậu, giúp tôi được không? Cậu là con gái mà nhỉ?
- Giúp? - Tớ nhìn cậu khó hiểu.
BẠN ĐANG ĐỌC
« Dahmin » Hãy Để Tớ Thương Cậu ( Chuyển Ver )
RomanceTình cảm này, tớ chẳng biết nó là tình bạn, hay tình yêu hoặc một thứ gì xa hơn thế .... Nhưng, Hãy để tớ thương cậu. ---------------- - Chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả, nếu tác giả có đọc thì cho mình gửi lời xin lỗi chân thành tới cậu...