Màn đêm buông xuống, Seoul chìm trong tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng che phủ khắp nơi, trong lúc mọi người đang chìm sâu vào trong giấc ngủ thì nhà họ Kim lại vô cùng náo nhiệt.
Đúng như dự đoán của Lee Haechan, hơn ba giờ chiều Kim TaeHyung chạy đi ngủ, ngủ thẳng đến hơn mười hai giờ thì bị cơn đói làm tỉnh giấc.
Sau khi ăn xong bữa tối liền bắt đầu chạy đi gõ cửa phòng đám người Haechan khiến bọn họ không thể ngủ nổi. Thế còn chưa nói, anh còn ầm ĩ muốn bọn họ đưa đến nhà họ Jeon để đón Jeon JungKook nữa.
“Nhanh nhanh, em muốn đi đón Kookie.”–Kim TaeHyung chạy vòng quanh đám người đang mệt mỏi ngồi trên sofa, vừa chạy vừa kêu làm bọn họ đau hết cả đầu.
Bong Yong vỗ trán, đau đầu nhìn anh:
“Em trai à...”
Anh thật không biết nên nói gì nữa, bây giờ cho dù bọn họ đưa nó đến nhà họ Jeon thì nhà người ta vẫn đang ngủ mà.
“Em đừng chạy nữa.’’–Choi Young bị anh làm cho choáng hết cả đầu.
“Vâng.”–Vừa nghe anh rống to, Kim TaeHyung liền ngoan ngoãn đứng yên, hai mắt mở to đầy mong chờ.
“Em trai, em muốn đến nhà họ Jeon cũng phải đợi trời sáng chứ.”
Lee Haechan thật sự hận chết mình, đúng là miệng quạ đen.
Nó thì tốt rồi, ba giờ chiều liền chạy đi ngủ còn anh phải xử lý văn kiện cùng với mọi người đến tận khuya, mới vừa nằm chưa được 3 phút đã nghe thấy tiếng đập cửa long trời lở đất, đương nhiên là anh sẽ mất ngủ rồi.
“Nhưng Kookie bảo em đến sớm đón cậu ấy mà.”
Thấy mọi người đều không có ý đưa mình đi đón JungKook, hốc mắt anh lập tức đỏ lên, nước mắt vương trên khóe mi, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Vừa thấy vẻ mặt này của anh, Park JiMin vội vàng mở miệng:
“Em trai, không phải bọn anh không cho em đi đón người mà giờ này chắc cậu ấy vẫn còn đang ngủ.”
Tuyệt đối không thể để cho anh khóc, nếu đánh thức cha nuôi dậy thì bọn họ muốn trốn cũng chẳng được.
Tuy bọn họ rất nuông chiều nó nhưng so với ông vẫn còn kém xa, nó muốn gì được nấy, cho dù bất chấp thủ đoạn cũng phải giúp nó đạt được ước nguyện.
“Vậy em đến nhà chờ cậu ấy tỉnh lại, như vậy cậu ấy vừa tỉnh dậy sẽ nhìn thấy em, sẽ biết em rất ngoan vì đã đến sớm đón cậu ấy.”
Thật ra suy nghĩ của anh rất đơn giản, chính là để Jeon JungKook biết anh rất nghe lời đến sớm đón cậu, như thế, cậu sẽ không tức giận mà không để ý đến mình nữa.
“Trời ạ.”–Haechan kêu thảm thiết, ba người kia cũng nghẹn họng.
“Mấy đứa đưa nó đến nhà họ Jeon rồi quay về nghỉ ngơi.”
Kim Dong Woon từ trên lầu chậm rãi đi xuống, xem ra là bị tiếng đập cửa long trời lở đất của Kim TaeHyung đánh thức.
Chỉ có điều, ông vẫn trốn ở cầu thang chưa xuất hiện thôi. Nếu ông còn trốn nữa thì đứa con ngốc kia sẽ không ngoan ngoãn buông tha cho bọn họ đâu.

BẠN ĐANG ĐỌC
[VKook] ᴄʜᴏ̂̀ɴɢ ɴɢᴏ̂́ᴄ ᴆᴀ́ɴɢ ʏᴇ̂ᴜ🐯🐰
Разное•02092019 [ᴄʜᴜʏᴇ̂̉ɴ ᴠᴇʀ] *ᴠᴋᴏᴏᴋ*ᴄʜᴏ̂̀ɴɢ ɴɢᴏ̂́ᴄ ᴆᴀ́ɴɢ ʏᴇ̂ᴜ #TaeKook Version nhaaa( Chuyển Ver) Nguyên tác : Chồng Ngốc Của Tôi Tác giả:Tàng Tĩnh Nhi. Mong mọi người ủng hộ cả bộ mới nhất của mình nữa ạ!!🍓 고마워💜💜💜💜 Mình ghi thông tin của fic gốc ở...