Chương 1 - 20

4.3K 25 4
                                    

Chương 1

Lạc Trăn kéo hành lý phóng khoáng bước ra từ sân bay quốc tế thủ đô, đã là mùa hạ hai năm sau. Cô bây giờ không còn là con nhóc với mái tóc ngắn ngủn như nhím xù, mặc quần đùi áo ba lỗ chạy nháo dưới ánh mặt trời chói chang. Trang phục thời thượng tao nhã, tóc dài chấm vai, làn da trắng nõn, chẳng qua vẫn không trang điểm như xưa, theo lời mẹ Lạc mà nói, đúng là nhục sắc tẩu thiên hạ [1], nhưng Lạc Trăn khiêm tốn giải thích lại rằng, dù có là nhục sắc thì cũng là mỹ sắc.

Vốn dĩ kỳ nghỉ hè định sang Bắc Âu chơi, nhưng Lạc phu nhân gọi điện tới, Lạc Lăng sắp lên lớp sáu, con về phụ đạo cho nó đi, nhất là tiếng anh ấy, khi đó Lạc Trăn đang ngồi ở quảng trường Occidental ăn điểm tâm, suýt thì nghẹn chết luôn. Tiếng anh của Lạc Lăng quả thực có thể lấy “một tờ giấy trắng dễ vẽ” để hình dung. Nhưng đã hơn nửa năm không gặp, Lạc Trăn nghĩ bụng, vậy nhất định là rất nhớ cô, còn nhớ Giáng Sinh năm đó họ không dằn được nỗi thương nhớ chạy sang nước Mỹ thăm cô, mang theo túi lớn túi bé đặc sản đất Trung Quốc, ăn đến mức mấy cô bạn người nước ngoài cùng phòng Lạc Trăn vui hết cỡ, Lạc phu nhân cũng vui vẻ, cảm giác như lấy chính đặc sản quê nhà giành được vinh quang cho người Trung Quốc mình.

Nhưng thật ra, kỳ nghỉ lần này trở về chủ yếu là vì, trong điện thoại Lạc phu nhân khóc lóc kêu la đủ kiểu, quả thực —- ai mà chịu được, vì thế Lạc Trăn nhất thời không chịu được đành trở về.

Lạc Trăn đứng đợi ở cửa sân bay khoảng mười phút thì trông thấy chiếc xe con bọ dáng mini với lớp sơn vàng bóng sáng loáng một mình một kiểu của Lạc phu nhân từ từ tiến vào làn xe.

Lạc Lăng từ bên ghế phụ vươn cổ ra gọi Lạc Trăn, “Lạc Trăn Lạc Trăn, ở đây ở đây này!”

“Đừng hét nữa, thấy rồi, phát sáng thế kia cơ mà.” Cầm hành lý ném ra thùng xe phía sau rồi lên xe.

Lạc phu nhân quay đầu liếc Lạc Trăn một cái, “Gầy quá.” “Ăn không quen thôi ạ, đồ Trung Quốc vẫn ngon hơn.”

“Đương nhiên!” Lạc phu nhân vô cùng tự hào về đồ ăn Trung Quốc.

“Đúng rồi,” Lạc phu nhân bỗng nhớ ra điều gì đó, cười sảng khoái, “Đứa nhỏ Tiểu Thụy ấy rất tức giận, ha ha…”

Hai mươi năm trước, Lạc phu nhân chỉ cô nhóc đối diện rồi nói với Lạc Trăn, Lạc Trăn à, sau này Tiểu Thụy chính là thanh mai của con đấy, Thẩm phu nhân cũng chỉ cô bé đối diện nói với Thẩm Hạ Thụy, Tiểu Thụy, về sau Tiểu Trăn chính là trúc mã của con. Oan nghiệt bắt đầu từ đó.

“Con đã bảo mẹ đừng kích con nữa.” Lạc Trăn lại hoài nghi liệu mình rốt cuộc có phải do vị phu nhân đây thân sinh ra không nữa.

Lạc Lăng cũng cực kỳ vui vẻ chêm vào, “Đúng đúng, chị Tiểu Thụy rất tức giận, có lần em sang nhà chị ấy thì thấy chị ấy đang lấy ảnh của Lạc Trăn ra chơi ném phi tiêu.” Lạc Trăn đờ ra, thầm nghĩ đây là kiểu phụ nữ gì vậy, quá hiểm.

ĐÊM NAY BAO GIỜ SÁNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ