Chap 4

471 36 8
                                    

Hôm qua ngủ quên ở sân bóng rổ cậu mơ thấy ác mộng nha. Ji Yong nói anh ta thích cậu, muốn cậu làm người yêu của anh ấy. Nghĩ lại hành động ám muội hôm qua liền rùng mình. Lắc lắc đầu, cậu lần nữa tự thôi miên chính mình, trong đầu không ngừng chạy qua dòng chữ 'tất cả chỉ là mơ' nhưng mà....

"Cậu từ khi nào biết chăm lo cho mình như vậy???", Dae Sung hiếu kỳ cầm lấy tuýp thuốc đang sắp rơi ra từ cặp Seung Ri.

Seung Ri xanh mặt lẩm bẩm: Là.. là cái hôm qua bôi trên khóe miệng mình.... thế quái nào lúc đó hoảng loạn vậy mà cũng không quên đem nó về... Tại sao còn lưu lại chứng cứ để hủy hoại chính mình... tại sao???

Dae Sung khó hiểu nhìn sắc mặt lúc xanh lúc hồng của Seung Ri, đưa tay sờ sờ trán cậu:"Cậu sao vậy chứ?".

Seung Ri đẩy tay Dae Sung ra:"Không... không có gì. Tan học tới nhà tớ chơi đi".

"Chiều nay không có tiết quan trọng nên bố tớ xin cho tớ nghỉ, về quê thăm bà".

"Bà cậu lại ốm sao?".

"Ừ, người lớn tuổi thời tiết thay đổi liền khó chịu trong người".

"Vậy cậu đi nhanh đi".

"Không đi ăn trưa sao?", Dae Sung thu dọn cặp sách chuẩn bị về.

"Lát nữa".

Chờ Dae Sung đi rồi, Seung Ri ủ rủ gục mặt trên bàn.

"Lạ nha, bảo bảo ngày thường rất có sức sống nay lại đáng thương như vậy?? Là ai ức hiếp mau nói cho tụi này?", đám bạn lần đầu tiên thấy cậu bạn như vậy không khỏi quan tâm.

"Chắc là bảo bảo biết yêu rồi", nữ sinh A cười gian.

Nữ sinh B phấn khích:"Ai nha? Ai lại khiến bảo bảo nhu thuận như vậy?"

"Không phải là đáng thương sao???", nam sinh ở giữa nữ sinh A và nữ sinh B mặt khó hiểu.

Seung Ri bị đám bạn học bu xung quanh hỏi thăm cũng chẳng thèm quan tâm đến. Vẫn duy trì tư thế gục mặt xuống bàn muốn ngủ, đêm qua ngủ không ngon đâu.

"Seung Ri... Seung Ri..... có người tìm cậu".

Seung Ri không rõ có phải là mình đang mong chờ hay không vừa nghe có người tìm liền ngẩng đầu lên.

"Miễn tiếp khách", chữ khách còn chưa nói xong đã giật bắn người, cái tên này không phải nói thật chứ.

"Muốn nói chuyện trong lớp hay là ra ngoài?".

Hôm qua còn chê gương mặt này tuấn tú nhưng vô cảm vậy mà hôm nay đầu óc bị hỏng hay gì lại cảm thấy vẻ mặt vô cảm này khiến cậu không dám nhìn thẳng:"Ra.. ra ngoài".

Một trước, một sau càng đi càng vắng, Seung Ri cuối cùng cũng lên tiếng:"Đi đâu?", cậu còn chưa ăn cơm, ít nhất không được ngủ thì cũng phải ăn no nha.

"Ăn cơm", đi một lúc lại rẽ lên cầu thang: "Không phải cậu không thích nơi náo nhiệt sao?" .

Seung Ri không thèm trả lời, cúi đầu đếm bậc thang. Lên đến bậc thang cuối cùng không thể không cảm thán cầu thang xoắn ốc.

[Nyongtory] Definitely I Love YouNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ