Người cảnh sát và anh chàng ngồi xe lăn đi vào nhà. Cao Ngữ Lam không dám ngăn cản, vì anh chàng chân bó bột nói, cô muốn thương lượng ở đây hay đi đồn cảnh sát đều không thành vấn đề.
Ai muốn đi đồn cảnh sát uống trà cơ chứ? Cao Ngữ Lam tất nhiên chọn nhà mình làm nơi đàm phán.
"Cho tôi xem giấy tờ tùy thân của các anh". Mặc dù trong lòng rất bối rối nhưng Cao Ngữ Lam vẫn giả bộ bình tĩnh, dùng chiêu áp chế người trước.
Anh chàng ngồi xe lăn rút chứng minh thư ném lên bàn uống trà. Người cảnh sát cũng đưa thẻ công tác cho Cao Ngữ Lam. Hóa ra, anh chàng ngồi xe lăn tên Doãn Tắc, còn người cảnh sát là Lôi Phong.
Cao Ngữ Lam trả lại giấy tờ cho hai người, quay sang hỏi Doãn Tắc bằng giọng vô cảm: "Anh có chứng cứ gì?"
Thật ra lúc vừa ngồi xuống, Cao Ngữ Lam đã quan sát kỹ Doãn Tắc. Anh ta có gương mặt khôi ngô sáng sủa, bề ngoài có vẻ đàng hoàng. Tuy ngồi trên xe lăn nhưng có thể thấy anh ta có thân hình cao ráo. Trong đầu Cao Ngữ Lam bỗng hiện ra hình ảnh tối qua cô xông đến vuốt má anh ta, sau đó đạp anh ta hai phát rồi ôm chó chạy mất.
Hóa ra khi uống say, ký ức cũng trở nên hỗn loạn. Cô sớm không nhớ ra, muộn không nhớ ra, đợi đến lúc người ta đến nhà tính sổ mới nhớ lại, cô phải làm thế nào bây giờ?
"Còn đòi chứng cứ cơ đấy? Có phải cô muốn trở mặt phủ nhận việc cô làm? Vậy tại sao Man đầu của tôi lại ở nhà cô?" Doãn Tắc chất vấn.
Cao Ngữ Lam nhìn xuống con Man đầu đang vui vẻ nghịch đuôi của nó, cô giả bộ hồ đồ: "Tôi làm sao biết chứ? Tôi uống rượu say, tỉnh lại thấy nó đang ở trong nhà tôi. Có lẽ tối qua tôi gặp nó lang thang ở trong sân, thương tình nên mới mang nó về. Còn nữa, anh có chứng cứ gì chứng minh đó là chó của anh. Anh gọi nó Man đầu là được sao? Tôi gọi nó là Bánh bao nó cũng nghe tôi đấy?".
Man đầu nghe có người nhắc đến tên mình, nó ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Cao Ngữ Lam cũng làm động tác giơ tay khoa trương như Doãn Tắc: "Bánh bao, bánh bao, lại đây!".
Man đầu thấy Cao Ngữ Lam nhắc đến từ bánh bao, liền vẫy đuôi chạy đến chỗ cô rồi nhiệt tình ngồi xuống bên chân cô chờ đợi.
Cao Ngữ Lam hất cằm, đắc ý nhìn Doãn Tắc.
Doãn Tắc cười nhạt: "Chó nhà tôi không biết lễ tiết, cô đắc ý gì chứ?"
Cao Ngữ Lam lên tiếng: "Anh không có chứng cứ, đưa cảnh sát đến đây cũng vô dụng thôi". Cô giơ cánh tay ra trước mặt hai người đàn ông: "Anh xem đi. Anh cao to hơn tôi, tay tôi gầy guộc thế này mà có thể cướp chó của anh, đánh anh đến mức ngồi xe lăn, ma nó tin".
"Hừ. Ghê gớm thật, còn suy luận logic nữa cơ đấy". Doãn Tắc đặt tay lên ngực, mặt tỏ ra rất đau khổ. Sau đó, anh lấy lại bộ dạng nghiêm chỉnh, không biết lôi từ đâu ra một cái túi da bò: "Muốn chứng cứ phải không? Chứng cứ thì chứng cứ, cô xem đi".
Doãn Tắc rút từ trong cái túi một tập giấy tờ: "Tối qua cô xông đến sờ mặt tôi. Tôi bảo cô đừng có làm loạn nhưng cô không nghe. Sau đó, cô nổi giận đạp tôi, khiến tôi bị ngã đập vào cầu thang, chân bị trật khớp. Cô ôm Man đầu nhà tôi chạy đi. Đúng lúc có một chiếc taxi đi tới, cô nhảy lên xe rồi chuồn mất. Tôi không đuổi kịp nhưng đã ghi lại biển số xe taxi".
Doãn Tắc bày ra từng tờ giấy: "Cảnh sát Lôi giúp tôi liên hệ với tài xế taxi. Anh ta có ấn tượng rất sâu sắc với người đàn bà uống rượu say điên điên ôm một con chó. Vì vậy, anh ta nói cho chúng tôi biết nơi cô xuống xe. Chúng tôi tìm đến khu chung cư này, lại đi hỏi bảo vệ nên đã tìm ra cô. Cô xem đi, đây là chứng cứ của tài xế taxi. Sợ cô không nhận tội, tôi còn lưu lại số điện thoại của nhân chứng có mặt ở hiện trường. Đây là lời khai của ba nhân chứng, chứng minh cô sử dụng bạo lực với tôi rồi cướp chó của tôi".
Cao Ngữ Lam ngây người. Không phải đấy chứ, làm gì có chuyện chu toàn đến vậy. Trong thời gian ngắn mà anh ta còn thu thập được cả lời khai của nhân chứng?
Doãn Tắc nói tiếp: "Đây là bản nghiệm thương của bệnh viện. Cô ra tay khá nặng, khiến tôi bị rạn xương cổ chân, đứt dây chằng. Tôi phải ngồi xe lăn ít nhất một tháng. Còn đây là hóa đơn khám chữa bệnh của bệnh viện".
Cao Ngữ Lam nhìn trừng trừng vào năm chữ số tiền viện phí. Bệnh viện gì mà chặt chém ghê thế, không phải hắc điếm ăn thịt người đấy chứ?
Doãn Tắc vẫn còn chưa nói xong, anh ta nhân đà thắng lợi tiếp tục truy kích: "Cô vừa để lộ chân tướng rồi. Cô nói cô đánh tôi đến mức ngồi xe lăn. Xin hỏi, sao cô biết tôi trước khi gặp cô, tôi không phải ngồi xe lăn. Tôi nói cô đánh tôi, chứ có nói tôi bị ngồi xe lăn là do cô đâu?".
Cao Ngữ Lam ngẩng đầu nhìn anh ta, nói chậm rãi: "Anh nghĩ ngợi nhiều rồi. Đây là tôi suy đoán hợp tình hợp lý. Bất cứ người nào thấy một người bị thương đổ tội mình đánh anh ta, cũng đều cho rằng, vết thương anh ta nói đến là vết thương hiện có trên người. Chỉ có kẻ ngốc mới không suy đoán ra điều đó".
Còn dám cạnh khóe mình nữa? Doãn Tắc hơi khép mi mắt, nhìn thẳng vào mắt Cao Ngữ Lam.
Cao Ngữ Lam mặc dù nơm nớp nhưng vẫn không muốn yếu thế, mở to mắt nhìn lại anh ta.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một lúc. Cuối cùng Doãn Tắc mỉm cười: "Cô thú vị thật đấy. Tôi thích những người thú vị".
Doãn Tắc vỗ nhẹ lên tập giấy tờ và hóa đơn viện phí: "Tóm lại, cô phải bồi thường tiền viện phí và phí tổn thất tinh thần cho tôi. Nếu không, cảnh sát Lôi sẽ bắt cô vào nhà đá".
Lúc này, Cao Ngữ Lam mới nhớ đến anh chàng cảnh sát ngồi bên cạnh.
Nãy giờ hai người dân thường hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh cảnh sát, anh ta từ đầu đến cuối chưa nói một lời nào.
Khi Doãn Tắc gọi đến tên anh ta, Lôi Phong mới mở miệng: "Vụ này chứng cứ rành rành. Nếu hai bên không thể hòa giải, anh Doãn cứ quyết tâm kiện cô, tôi chỉ còn cách bắt giữ cô theo luật".
Thật hay đùa đấy?
Cao Ngữ Lam rà soát lại một lượt tình hình. Về lý mà nói, cô là người sai trong chuyện này. Hơn nữa, người ta chuẩn bị đầy đủ chứng cứ mới tìm đến đây, cô không hòa giải không được. Nhưng tiền viện phí tận năm chữ số thì cao quá. Cao Ngữ Lam không có tiền, lại vừa thất nghiệp. Cô quả thực không đền nổi.
Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam đột nhiên thấy hận Ôn Sa.
Đều là lỗi của cô ta. Nếu cô ta không hãm hại cô thì cô không bị thất nghiệp. Không bị thất nghiệp cô đã không đi uống rượu say. Không uống rượu say thì không đến nỗi lên cơn điên. Đúng rồi, là Ôn Sa gọi điện thoại bảo cô đi tìm đàn ông. Tất cả đều do cô ta gây nên.
Sao vận đen cứ đeo bám cô mãi thế?
Cao Ngữ Lam liếc Doãn Tắc, rồi lại đưa mắt qua cảnh sát Lôi Phong. Không được, cô phải nghĩ cách, cô thật sự không có khả năng đền khoản tiền trên trời đó.
Cao Ngữ Lam dùng hết sức bóp đùi mình. Sau đó cô mím môi, chớp chớp mắt. Cảm giác đôi mắt hơi ươn ướt, Cao Ngữ Lam bắt đầu sụt sùi: "Tối qua tôi uống rượu say quá, không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Những lời anh Y nói, tôi thật sự chẳng có ấn tượng một chút nào. Nếu đúng là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhắc đến mới nói, thật ra tôi cũng là người rất đáng thương. Trước đây, tôi bị người ta vu oan nên phải rời khỏi quê nhà, một thân một mình đến thành phố A sinh sống và làm việc. Kết quả, ngày hôm qua là một ngày u ám nhất trong cuộc đời tôi. Tôi lại bị hãm hại, bị mất đi công việc. Ở công ty trước đó, tôi cũng bị cấp trên hãm hại, chịu nỗi oan ức không biết bày tỏ cùng ai. Nhân tiện cảnh sát Lôi có mặt ở đây, tôi muốn hỏi anh, vụ tôi bị đồng nghiệp hại có thể lập án không?".
Lôi Phong cứng họng. Cô gái này chuyển đề tài nhanh quá.
Cao Ngữ Lam được đà, kể hết câu chuyện xảy ra trong ngày hôm qua, tất nhiên là có thêm mắm thêm muối. Ngoài ra, Cao Ngữ Lam còn kể lể, cô một mình đến thành phố A lập nghiệp khổ cực như thế nào, không có bạn bè, không có người thân chăm sóc... vậy mà công ty vô tình vô nghĩa nghe lời xằng bậy đuổi việc cô. Người phụ nữ vu khống cô xấu xa đến mức nào, đồng nghiệp khinh bỉ châm chọc cô ra sao. Cao Ngữ Lam nói một hồi tự nhiên cảm thấy tình cảnh của mình quá bi đát, thế là hai hàng lệ nửa thật nửa giả chảy dài trên má cô.
Cao Ngữ Lam nói xong, nghiêm túc hỏi Lôi Phong: "Anh cảnh sát! Chuyện tôi vừa kể, cảnh sát liệu có quản không?"
YOU ARE READING
Này , đừng phá nữa
RomanceCòn gì éo le hơn việc "thẳng" nữ lại bị hiểu nhầm thành người đồng tính, bị công ty sa thải, lại còn đụng phải một tên "vô lại". Vừa thất nghiệp, đường tình trắc trở vì vội vàng tìm bạn trai để chứng minh mình trong sạch, cuộc sống của cô dường như...