Ánh Nắng Hạnh Phúc

280 16 1
                                    

3 tháng sau...

Ông Hoàng đã vào tù. Toki lấy toàn bộ số tiền mình có, tìm một ngôi nhà để cậu và mẹ cùng ở. Thái Sơn đôi khi ghé qua một lát rồi đi. Anh bảo anh tìm được một việc làm và sẽ ăn ngủ ở đó. Toki thở dài, lái xe đến nhà Như.

Căn nhà lạnh toát. Ông Lâm, bà Ý vẫn đang hì hục tìm Tùng. Ông bà không muốn con trai mình đến khi chết phải cô đơn và lạnh lẽo như vậy. Sara đã dần lấy lại tinh thần. Nó bắt đầu duy trì trạng thái sống, vứt bỏ hình tượng thừa sống thiếu chết trước đây. Tuy nhiên, nó vẫn im lặng và trầm tính như thế.

- Anh đến rồi đây.

Toki bỏ hộp cháo thập cẩm xuống, cẩn thận đổ ra tô. Sara bước xuống, thân hình mỏng manh và mảnh khảnh tựa như có thể bị thổi đi bất cứ lúc nào. Toki xót xa. Thấy Sara đau lòng như vậy, cậu tự ý thức được cơ hội của mình trở về con số 0 rồi. Nhưng, cho dù là thế đi nữa, cậu vẫn nguyện dâng cả cuộc đời mình để che chở và bảo bọc Sara. Cậu nợ Tùn quá nhiều.

- Anh, lát em sẽ đi tìm việc làm.

- Tìm việc? Em tiếp quản công ty của chú là được mà.

- Áp lực quá. Em sẽ làm việc nào nhẹ nhàng thôi. Tạm thời cứ như vậy đã.

- Anh chở em đi nhé?

- Không cần đâu. Em tự đi được.

Sara cười gượng. Toki thở dài. Cậu hết cách rồi. Cô bé này nói một là một, hai là hai. Chẳng ai cãi lại được.

Sara ăn sáng xong, thay đồ rồi rảo bước ra ngoài. Nó chầm chậm tiến đến một ngôi mộ nhỏ bên dòng sông chảy siết, hai tay cẩn thận nâng niu đóa cúc trắng, mềm mại, dịu dàng, rồi đặt lên trên thảm cỏ xanh ngắt. Ở đây đã có một đóa vạn thọ từ trước, có lẽ Toki đã đến nơi này. Từ ngày Tùng ra đi, chưa ngày nào nó không đến thăm, những đóa hoa cũng vì vậy luôn được thay mới, thơm phức một vùng.

Ngồi nhìn những dòng chữ khắc tinh xảo trên mộ hồi lâu, nó quyết định đi tìm việc. Không khí náo nhiệt quá, khiến nó cảm thấy ngộp thở. Giá như, anh ở đây, ngay lúc này...

- Sara...

Ai đó khẽ gọi, tông giọng ấm áp truyền cảm. Sara sững lại trong giây lát. Giọng nói này...

Sara quay người lại. Giữa phố xá đông đúc, anh đứng đó, hiên ngang. Đôi mắt anh thoáng nét cười, thân hình cao lớn mảnh khảnh. Anh giang tay rộng ra chờ đợi.

Sara chớp mắt vài lần. Đến khi xác nhận được sự thật, nó vỡ òa, nhào vào vòng tay anh nức nở. Tùng đây rồi. Người nó yêu đây rồi. Anh vẫn sống, bằng xương bằng thịt. Tùng ôm chặt nó, tay xoa nhẹ lưng an ủi, hòa cùng nhịp tim với đối phương.

Hai người cứ như thế, rất lâu, rất rất lâu . . .

- Chuyện là sao vậy?

Toki mừng rỡ hỏi sau màn tay bắt mặt mừng. Ba mẹ Sara cũng ngồi đó, không nén nổi xúc động mà rơi nước mắt. Tùng cười:

- Lần đó, con tưởng mình toi đời rồi. Đến lúc mơ màng, con cảm thấy có ai đó nâng con lên, sau đó thì ngất đi. Lúc tỉnh lại thì con thấy mình ở nơi hoàn toàn xa lạ, vai đã được băng bó gọn gàng. Thật ra, người cứu con chính là anh Sơn, anh trai của Toki

Anh Yêu Em...Em GáiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ