Uể oải vừa đi vừa dùng tay đấm vài cái vào vai, Kihyun lừ đừ bước xuống cầu thang đi đến bếp.
"Cậu chủ bị nhức ở vai hả?" - Anh Kim hỏi với giọng nhẹ nhàng biểu lộ rõ sự quan tâm.
"Vâng, vai em hơi nhức một chút" - Cậu kéo ghế ngồi xuống, trong đầu thầm nghĩ : "Chẳng lẽ là hậu quả của đêm qua?"
"Có cần tôi giúp cậu không?" - Anh Kim tiếp tục hỏi.
"Hmm... vậy phiền anh bóp vai giúp em một chút nha..." - Kihyun thuề thào đáp, tràn đầy sự mệt mỏi.
Người quản gia gật đầu rồi đi lấy một chai thuốc để xoa bóp vai cho Kihyun. Cầm chai thuốc, anh đứng nhìn phía sau lưng cậu, không dám mở lời bảo cậu tuột vai áo ra để mình xoa, cứ mấp mé ở khoé miệng. Bỗng dưng Kihyun quay lại nhìn anh, mặt anh liền đỏ bừng lên.
"Có chuyện gì vậy anh?"
"À...ừm...cái, cái áo cậu..."
"À, em quên mất xin lỗi anh." - Nói xong Kihyun liền thuận tay cởi cả chiếc áo để lên trên bàn. - "Đây, anh xoa giúp em với."
Nhìn thấy cảnh tượng người con trai trước mắt với một bóng lưng trần trụi, mặt anh Kim càng đỏ bừng hơn, anh ngại ngùng nói nhỏ :
"Thật ra cậu chỉ cần vén cổ áo sang một bên thôi là được rồi..."
"Vậy thì khả năng cao sẽ bị dính áo ấy ạ, thôi em cởi áo cho nhanh, anh xoa giúp em nha, em nhức quá."
Anh Kim bặm môi, tiến đến lấy một chút thuốc rồi bắt đầu thoa lên vai cậu. Làn da của Kihyun rất mềm mại, hợp theo đó là vẻ trắng mịn của cậu khiến cậu trông như một đứa trẻ. Anh Kim dù đang xoa bóp nhưng lại rất nhẹ nhàng, vì anh sợ cậu sẽ đau, anh không nỡ để làn da trắng mỏng này hằn lên những vết đỏ từ tác động bên ngoài. Vừa xoa anh vừa nhìn phải ứng của Kihyun, chỉ cần mày cậu hơi nhíu lại, anh liền lập tức nhẹ tay vì anh biết lúc đó cậu đang đau.
"Anh Kim này." - Bỗng dưng Kihyun lên tiếng.
"Vâng?"
"Anh đã ở đây từ khi em còn bé tí nhỉ?"
"Vâng, mẹ tôi lúc trước là quản gia ở đây nên tôi phải ở đây với bà, sau này bà mất rồi, nên tôi phải tiếp tục nối dõi theo bà ở lại căn nhà này để mưu sinh thôi."
"Lúc trước tụi mình rất hay đi chơi chung với nhau, có cả Goeun nữa."
"Vâng ạ."
"Hồi đó anh không gọi em là cậu chủ và Goeun là cô chủ. Tại sao bây giờ anh lại gọi?"
Anh Kim nghe xong câu này liền khựng lại vài giây, nhưng sau đó vẫn lấy lại bình tĩnh tiếp tục xoa bóp.
"Bây giờ cậu chủ và cô chủ cũng đã lớn, tôi là quản gia trong nhà, nên tôi bắt buộc phải gọi như thế thôi, lúc trước kêu nhau là anh em cũng là do còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện."
"Nhưng mà đó giờ em toàn gọi anh là anh Kim thôi, ở chung một nhà với nhau lâu như vậy rồi, nhưng em và Goeun đều không biết tên đầy đủ của anh."
"Một người địa vị thấp như tôi thì tên tuổi đâu có gì là quan trọng đâu." - Anh Kim vừa nói vừa cười khẽ.
"Đối với em, anh không bao giờ nằm ở địa vị thấp cả, anh như là anh cả của em và Goeun vậy. Em rất quý anh." - Kihyun nói với vẻ chắc nịch.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MONSTAX] [WONKI] Tối rồi, sao anh chưa về?
FanfictionCái kết đẹp, chưa hẳn là cái kết hay...