[Extra] Feeling (1)

1.9K 127 0
                                    

« Shinosuke's Diary »

NGÀY ... THÁNG ... NĂM ...

Dù cho tôi không thể nhớ được cuộc sống của mình trước đó ra sao nhưng tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình gặp ngài, vẫn nhớ như in. Nhớ cái mùi nồng nặc của các chất lỏng bao phủ khắp cơ thể khi tôi bước ra từ lồng kính chật chội,  nhớ nụ cười tràn đầy dịu dàng và yêu thương, nhớ luôn ánh mắt xanh đại dương sâu thăm thẳm được ẩn sau lớp kính cận ngả màu. Ngày ấy, tôi bừng tỉnh sau hàng giờ ngủ say, ánh sáng gay gắt của phòng thí nghiệm tựa như xuyên thẳng vào mắt tôi khiến tôi phải nheo chúng lại để có thể nhìn rõ hơn đôi chút. Có bóng người lại gần, hắn tới đây, là ai? Bóng người bí ẩn dần hiện ra, người này không giống với những tên giáo sư tiến sĩ tôi từng gặp trước đó, ngài có khuôn mặt hiền hậu khiến người khác có cảm giác an toàn, che chở cho dù mới gặp lần đầu. Ngài tiến lại gần hơn, ôn nhu xoa đầu tôi, tôi có thể cảm nhận được bàn tay thon nhỏ mịn màng có phần gầy gò khẽ len qua những sợi tóc. Có một loại cảm xúc dạt dào trong lòng tôi lúc này. Nó được gọi là gì nhỉ? Hạnh phúc? Dễ chịu? Ấm áp? Bớt chợt ngài quỳ xuống ( lúc này tôi khá thấp, không, phải gọi là cực kì thấp mới đúng ) và nắm lấy tay tôi làm tôi có phần bất ngờ không kịp phản ứng

_Đừng sợ, từ giờ hãy coi tôi như người nhà cậu nhé!

Ôi chúa ơi! Giọng nói này, tuy nó không được trong trẻo hay ngọt ngào, còn pha lẫn chút khàn đặc nhưng với tôi nó chính là một kho báu, một kho báu cần được cất giữ cho riêng tôi, chỉ một mình tôi mà thôi.

NGÀY ... THÁNG ... NĂM ...

Có vẻ ngài Kazama là một giáo sư sở hữu lượng tri thức khổng lồ, là lão làng trong nghành khoa học bấy giờ. Chỉ cần nhìn đống sách tham khảo, tài liệu trong thư viện riêng của ngài hay cái phòng thí nghiệm đầy rẫy các chất hoá học, chất lỏng không xác định kia tôi cũng có thể đoán ra chút ít mà không cần tìm hiểu nhiều. Nhưng nhìn ngài rất trẻ, khoảng độ ba mươi? hai mươi bảy? hai mươi sáu? Không, thậm chí còn phải trẻ hơn thế nữa. Vẫn còn trẻ như vậy mà ngài chỉ suốt ngày cắm đầu vào dự án nghiên cứu, quả là uổng phí. Ở phòng thí nghiệm, ngài luôn được mọi người yêu quý và hết mực kính trọng, trong số họ chắc hẳn cũng có vài người để ý đến ngài chứ nhỉ? Trong một lần vô tình đi ngang qua phòng thí nghiệm, tôi bắt gặp cô trợ lí đắc lực đang tỏ tình với ngài. Thật may làm sao! Ngài từ chối cô ta. Đúng vậy, các người làm gì có diễm phúc đấy, vì ngài Kazama phải là của tôi

NGÀY ... THÁNG ... NĂM ...

Sống với ngài một thời gian tôi mới nhận ra ngài thật nhỏ bé, còn thấp hơn tôi cả một cái đầu, hay do tôi phát triển nhanh? Mới ngày nào tôi thấp hơn ngài ấy mà giờ đây lại cao to, khoẻ mạnh hơn tựa như gấp ba đến bốn lần. Thể lực ngài Kazama cũng rất kém, nói trắng ra là cực kì kém. Ngài chỉ chú tâm vào việc nghiên cứu mà quên mất việc phải có trách nhiệm với cơ thể, bản thân mình. Có hôm tôi đổ rác vô tình thấy một chiếc bánh mì kẹp còn nguyên vẹn, chỉ tiếc nó đã nguội lạnh và có dấu hiệu mốc meo một chút. Ngài ấy đã bỏ nó sao? Lại bỏ bữa vì mấy cái nghiên cứu phiền phức sao?

|nohara shinosuke x kazama tooru| Bạn thân ư? Mơ đi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ