Chap 1

907 69 4
                                    


Katsuki chỉ biết rằng, khi họ tốt nghiệp trung học, hắn là người duy nhất không khóc. Bạn bè, bạn chung lớp, mấy đứa khác cùng niên khóa, giáo viên và thậm chí là Aizawa, đều rơm rớm nước mắt khi nói ra câu chào cuối. Nhưng Katsuki chỉ đứng đực ở đó, mắt ráo hoảnh, trống rỗng nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay. Hắn đã chính thức tốt nghiệp U.A, ngôi trường đào tạo anh hùng tốt nhất cả nước. Trải qua vô số lần tấn công của tội phạm và những vụ bắt cóc, giờ thì hắn ở đây, cùng với một mảnh giấy nho nhỏ nói rằng: Hắn đã có thể chính thức đi làm anh hùng rồi.

Lẽ ra hắn phải thấy vui mới đúng, thay vào đó, hắn thấy thật trống rỗng. Hắn chưa hề sẵn sàng cho việc này.

Dù vậy, Katsuki vẫn sải bước, ngẩng cao đầu, phớt lờ nhị vị phụ huynh đang khóc lóc ôm hắn và chụp lại mấy tấm ảnh xấu xí để về treo trên tường, cạnh bên giấy chứng nhận của hắn.

Mọi thứ đã chính thức chấm dứt.

Hắn đã dành hai tuần ở nhà ba mẹ, gói ghém đồ đạc và tìm căn hộ mới. Vài đứa bạn cũ cũng đã bắt đầu ở chung, họ đã trở nên quá gần gũi để có thể tồn tại thiếu nhau, nhưng chỉ cần có ai vừa tính đề nghị thôi là hắn lại cười mỉa. Hắn sẽ ra riêng lần đầu tiên trong cuộc đời, và hắn sẽ yêu cái cuộc sống ấy lắm đây.

Hắn đã chẳng hề yêu thích gì nó.

Hẳn rồi, sự im lặng và bình yên rất tuyệt, nhưng đồng thời cũng thật trống rỗng. Hắn vốn đã quen với việc có người cho hắn chửi mỗi khi có chuyện xảy ra, có người để hắn nấu ăn cho khi hắn thấy thích, có người để học cùng, chơi game cùng khi hắn cần chút thời gian thư giãn.

Có lẽ bạn hắn đã đún- Không, dẹp đi. Mấy đứa bạn cứt ấy chả bao giờ đúng cả. Hắn chỉ cần chút thời gian để thích nghi, chỉ vậy thôi. Một khi hắn đã vào guồng làm việc rồi thì hắn sẽ cảm thấy biết ơn vì sự im lặng đó, hoặc mừng rỡ vì được ngủ thẳng cẳng mà không phải giải quyết mấy đứa phiền phức đang cầu xin hắn giúp đỡ, hay trêu hắn là "ông ngoại." Hắn thích ngủ trước chín giờ thì sao? Năm ấy hắn là người duy nhất trong lớp họ giữ vững được 3 danh hiệu "Đến lớp tỉnh táo", "Không thức thâu đêm", và "Kiểm tra luôn đậu"

Ờ, trừ cái lần thi lấy bằng tạm thời ra, nhưng hắn vẫn cho rằng chuyện đó rất là nhảm cứt và ban giám khảo chỉ muốn răn đe hắn. Phần lớn mấy đứa cùng lớp đã thật sự tán thành quan điểm đó, và hắn cũng lấy đó làm tự hào đấy, dù hắn biết rõ chuyện đó thê thảm đến cỡ nào.

Katsuki không hối hận vì đã không khóc hôm làm lễ; hắn đã cố làm cho cuộc đời mình ít nuối tiếc nhất có thể, vả lại hắn cũng chẳng phải là một đứa nhát gan nào đâu. Hắn cũng không hối hận vì đã từ chối lời đề nghị thuê nhà ở chung của tụi bạn. Hắn biết hắn sẽ phát khùng khi ở cùng bọn đấy. Điều làm hắn thật sự hối tiếc, ấy là những chuyện với hệ quả lâu dài hơn nhiều. Chẳng như, cách hắn đối xử với ba mẹ. Cách hắn bắt nạt Izuku. Cách hắn hành xử lần hội thao đầu tiên, dẫn đến việc hắn bị bắt cóc sau này, và những vết thương nghiêm trọng hắn gây cho một vài người bạn chung lớp. Và cả cái cách mà hắn đã đẩy Deku ra, khi cậu hỏi xin Katsuki một cái ôm vào ngày cuối năm học.

Phần khuyết hình Deku [Bakugou Katsuki & Midoriya Izuku]Where stories live. Discover now