Chương 15

149 4 0
                                    

Địa điểm hóa băng được chọn tại Ngưng Bích Trì trong vương phủ. Ngưng Bích Trì là một suối nước nóng thiên nhiên, nằm cạnh sườn núi trong vườn Lũng Thúy. Cả suối được bao phủ một làn sương mù trắng huyền ảo, cỏ cây hoa lá xanh tươi như đang chìm trong tiên giới vậy.

Khi Mi Lâm nhìn thấy những bông hoa vốn không thuộc về mùa này, bất giác ngỡ ngàng trong giây lát, đoạn dịu dàng mỉm cười. Mộ Dung Cảnh Hòa đặt Mục Dã Lạc Mai trong lên chiếc ghế cạnh suối, đúng lúc đứng dậy nhìn thấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vừa chua xót vừa dịu êm, tự trách mình sao không sớm đưa nàng đến đây.

Đây cũng coi là được ngắm cảnh hoa xuân Kinh Bắc rồi. Mi Lâm khoan khoái, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Nàng nhìn vào mắt Mộ Dung Cảnh Hòa, cười nói: "Nơi này kể ra cũng rất tuyệt!"

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người rời khỏi thôn Lão Oa Tử nàng nói chuyện với hắn. Mộ Dung Cảnh Hòa có đôi chút kinh ngạc, tim đập rộn ràng đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó bất an, nhưng đôi mắt sáng bất ngờ trở nên dịu dàng âu yếm. Hắn nhớ lại những lời cằn nhằn của nàng ngày trước, cả giọng hát vui vẻ khàn khàn đó, dường như đã là những chuyện đã qua từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi hắn gần như quyên mất rằng giọng nói ấy cũng đã từng an ủi hắn vượt qua bao khủng hoảng, lo lắng, cho hắn thêm niềm tin và sức mạnh.

"Nàng thích như vậy thì..." Hắn tiếp lời, nhưng được nửa chừng thì dừng lại,

"Mộ Dung Vương gia, tuy nói rằng có thể góp chút sức mọn cứu Vương phi của ngài là vinh dự của dân nữ, nhưng dân nữ vẫn có điều băn khoăn, nếu như không giải quyết e rằng không thể toàn tâm toàn ý cứu Vương phi được". Mi Lâm cúi thấp đầu, cung kính nói. Tuy rằng đã quyết định chấm dứt mọi chuyện, nhưng khi nói đến hai chữ "Vương phi" đó, nàng vẫn cảm thấy đắng lòng.

Mộ Dung Cảnh Hòa sắc mặt hơi khác, chỉ cảm thấy những xưng hô Vương gia, Vương phi được nói ra từ miệng nàng rất khó nghe. Nực cười là ngữ khí của nàng lại không hề có ý châm chọc mà rất cung kính lễ phép, khiến hắn rất muốn phát tiết cũng không biết lấy lí do gì làm cớ.

"Muốn gì nói thẳng ra đi, không cần thiết phải học người khác nói vòng vo như vậy". Hắn kìm nén những khó chịu trong lòng xuống, cười nhạt nói, ánh mắt lạnh lùng.

Mi Lâm mỉm cười, đôi mắt chăm chú nhìn mặt đất bên dưới, cố ý như không nhận ra hắn đang phật lòng, "Vậy thì dân nữ không khách sáo nữa". Mỗi lần nói đến hai từ "dân nữ", nàng đều có ý nhấn mạnh, như muốn nói với hắn cũng là nói với bản thân mình, nàng đã tự do, không còn liên quan đến bất kì ai nữa.

"Dân nữ bạc phúc, không dám liên lụy đến tướng công Thanh Yến, vì vậy mong vương gia thay mặt dân nữ yêu cầu tướng công Thanh Yến viết một bức hưu thư[¹]" Nàng cũng từng nghĩ sẽ sống cùng Thanh Yến đến cuối đời, nhưng từ khi phát hiện trái tim Thanh Yến đã có nơi gửi gắm nàng cũng dập tắt ngay ý nghĩ đó, đâu nỡ phiền lụy người khác.

[1] Giấy giải trừ hôn ước

Mộ Dung Cảnh Hòa hơi ngỡ ngàng, sau đó không kìm chế được mỉm cười, lập tức quyết đoán đồng ý. Hắn cho Thanh Yến cưới nàng vốn là để giữ nàng ở lại cạnh mình, đồng thời nhờ cậy vào Thanh Yến để nàng không bị Lạc Mai ức hiếp, lại có thể giải trừ sự lo lắng của Lạc Mai với mình. Không ngờ rằng sau khi nàng trở thành thê tử của người ta, hắn lại là người đầu tiên không chịu đựng được. Đồng thời những sự việc đã xảy ra cũng đủ để chứng minh mối quan hệ đó quả thật không thể ràng buộc nổi nàng. Nếu đã như vậy, nàng chủ động đưa ra ý kiến muốn hủy bỏ quan hệ phu thê với Thanh Yến, hắn đương nhiên sẽ vui vẻ nhận lời.

Thế nhưng tâm trạng hắn vẫn chưa hoàn toàn phấn chấn lại bị những lời nói tiếp theo của nàng dìm xuống.

"Từ nay về sau, Vương gia không được lấy bất kì lý do gì hay thủ đoạn nào để sai khiến dân nữ nữa. Không gặp vẫn là tốt nhất." Câu nói phía sau, giọng Mi Lâm rất nhỏ, nàng sợ Mộ Dung Cảnh Hòa tức giận. Ý của nàng là, nếu như chẳng còn sống được bao lâu nữa thì thôi, nhưng nếu Đại Vu có thể cứu cái mạng nhỏ của nàng thì đương nhiên không liên quan gì đến hắn nữa, ai biết được lần sau hắn lại gặp phải những chuyện kì quái gì, nàng có đến trăm cái mạng cũng không đủ để cho hắn dùng hết lần này đến lần khác.

Mộ Dung Cảnh Hòa vốn rất minh mẫn, đương nhiên nghe rõ từng câu từng lời của Mi Lâm. Hắn là người tâm cao khí ngạo, trước đây vì muốn bảo vệ nàng mà từng có sát ý với Mục Dã Lạc Mai, người đã từng cứu mạng mình. Điều này vốn khiến cho hắn rất phiền muộn, lúc này lại nghe thấy thì ra nàng không nhớ nhung hắn như hắn nhớ nhung nàng, muốn triệt để cắt đứt mối quan hệ giữa hai người, lồng ngực hắn có cảm giác phẫn nộ lẫn uất ức.

Hắn cười nhạt, ánh mắt rời khỏi nàng, ngữ khí giễu cợt: "Cô nương không phải suy nghĩ nhiều làm chi, lần này nếu không vì cứu Mục Dã Tướng quân thì thân phận của nàng sao đáng để bản vương triệu kiến chứ."

Thế này gọi là đồng ý hay không đồng ý? Mi Lâm nghĩ ngợi, có chút nghi hoặc, ngước đầu lên nhìn cằm hắn, trong lòng có phút bồng bột định yêu cầu hắn viết giấy ký ước trước, nhưng nghĩ lại với tính khí nóng nảy của người này không nên làm vậy vẫn hơn.

Đại Vu vẫn đứng bên cạnh đợi hai người nói chuyện xong, cũng không biết là nghe không hiểu, hoặc là không muốn để tâm đến chuyện người khác mà chỉ đứng đó mỉm cười ngắm phong cảnh xung quanh, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.

Mi Lâm tiến lại gần, hắn đang cúi mình hái hai nhánh cỏ hoa trắng bên dưới, ngắt đi hoa và lá, xếp những cọng cỏ trơ trọi vào lại vào lòng bàn tay cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Cảnh Hòa.

"Cần phải xuống nước."

Mi Lâm đang cảm thấy kì lạ tại sao lại cần Mộ Dung Cảnh Hòa xuống nước, Mộ Dung Cảnh Hòa lúc đó cũng đờ đẫn không hiểu, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc mâu thuẫn.

Xuống nước, đồng nghĩa là phải cởi y phục. Cởi y phục... hắn tức giận liếc mắt nhìn sang Mi Lâm, tỏ vẻ không đồng ý nói: "Có thể mặc chiếc áo mỏng được không?" Cho dù có thế nào đi nữa cũng không muốn cơ thể của nàng bị người khác nhìn thấy.

Đại Vu gật đầu đồng ý.

Thế là Mộ Dung Cảnh Hòa kéo lấy Mi Lâm, dẫn đến chỗ thay quần áo, lấy ra một bộ màu xanh dầy dặn của mình cho nàng.

"Cởi y phục ra!" Hắn cầm bộ quần áo đó tiến lại gần Mi Lâm, nhìn thấy nàng vẫn có ý do dự cũng không muốn nhiều lời, đưa tay ra tháo đai lưng cho nàng, tiếp đó là lột chiếc áo ngoài xuống.

"Này, này... Chàng ra ngoài trước đi... Ta tự thay được." Mi Lâm lúc này mới nhận ra Đại Vu nói người xuống nước là mình chứ không phải Mộ Dung Cảnh Hòa, chỉ là không hiểu tại sao lại nói với hắn. Nhưng lúc này nàng cũng không nghĩ được nhiều nữa, nàng còn phải vừa né tránh bàn tay nhanh thoăn thoắt kia, vừa phiền não đuổi hắn đi. Người này thật đúng là, rõ ràng vừa mới dằn mặt xong, bây giờ lại vẫn như vậy.

Mộ Dung Cảnh Hòa cười, "Nàng gầy đến nỗi sờ đâu cũng thấy xương, ai thèm nhìn chứ." Nói là nói vậy, nhưng khi tay vô tình chạm vào nơi mềm mại của nàng hắn vẫn bất giác đờ đẫn, song rất nhanh lại tỏ ra như không có chuyện gì, khoác hờ quần áo lên người nàng rồi thúc giục một câu nhanh lên, đoạn bỏ ra ngoài.

Mi Lâm nắm lại bộ quần áo đang từ từ trượt xuống, bất giác đưa lên mũi ngửi. Tuy rằng y phục vừa sạch vừa mới nhưng nàng vẫn ngửi thấy một mùi hương đặc trưng của người đó.

Thở dài, nàng dần cảm thấy mình dường như đang bị giam cầm trong một tấm lưới lớn, bất luận có quyết tâm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi.

Bộ y phục đó mềm mại trơn bóng mặc trên người rất thoải mái, nhưng được may theo thân hình Mộ Dung Cảnh Hòa nên quá dài quá rộng đối với Mi Lâm, trực giác thấy chỗ nào cũng trống trải, không được tự nhiên.

Lúc đi ra ngoài, Đại Vu cũng chẳng có biểu hiện gì, còn Mộ Dung Cảnh Hòa thì ngược lại. Hắn tiến đến kéo nàng sang một bên, đứng chắn trước mặt nàng, cởi những nút thắt trên quần áo ra rồi lại thắt lại mộ cách kín đáo, sau đó mới rút lại dây đai cho nàng.

Động tác của hắn quá nhanh, Mi Lâm không kịp phản ứng lại, dây đai đều bị giải, chỉ đành đứng im mặc cho hắn thắt, tốt nhất không nên gây xích mích với hắn vào thời điểm như thế này. Chỉ là nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc của người đàn ông đó, không hiểu hắn nghĩ gì mà lại không chút ngượng ngùng như vậy, người này không còn coi mình là người ngoài sao?

Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn kĩ khắp một lượt thấy đều kín đáo cả rồi mới yên tâm tránh ra, làm ra vẻ như hắn vừa giúp nàng phủi bụi bám trên y phục vậy.

Mi Lâm trấn tĩnh đứng yên tại chỗ, sau đó mới hững hờ tiến gần lại phía Đại Vu. Nàng biết nếu như mình so đo với hắn thì kết quả cũng chẳng tử tế gì.

Đại Vu mỉm cười, đưa tay lên, không rõ động tác cụ thể là gì, chỉ biết là loáng một cái những cọng cỏ ban nãy từ trong lòng bàn tay hắn từng mũi từng mũi cắm thẳng vào mấy vị trí mấy huyệt đạo trên người Mi Lâm, tan biến không thấy đâu cả. Mi Lâm mơ hồ ngã xuống nhưng được Mộ Dung Cảnh Hòa đứng bên dưới chạy lạ đỡ.

Có một mùi hương thanh đạm từ cơ thể nàng tỏa ra, Mộ Dung Cảnh Hòa thấy lạ định cúi thấp xuống ngửi xem là gì.

"Không được!" Đại Vu lên tiếng ngăn lại. "Ta đã dùng thanh khí của cỏ làm Quân Tử cổ thức tỉnh, nếu ngươi ngửi phải rất dễ bị trúng độc".

Mộ Dung Cảnh Hòa ngỡ ngàng giây lát, nhìn khuôn mặt thon nhỏ trong lòng mình, tim đập mạnh hơn, hỏi: "Nếu như cổ truyền qua cơ thể ta, thì nàng có tốt hơn không?" Nói gì thì nói hắn cũng hữu dụng hơn cô gái ngốc này, cho dù có nguy hiểm gì cũng thông minh để ứng phó.

Mi Lâm giật mình, không kìm được mắng một câu: "Chàng ngốc à?" Nàng không thể động đậy, chỉ biết tức giận lườm hắn.

Mộ Dung Cảnh Hòa từ trên cao nhìn xuống, vẫn vẻ mặt bực mình xem nàng, sau đó ngước lên nhìn Đại Vu, đợi một cái gật đầu thôi là sẽ cúi xuống cắn cho nàng một cái.

Đại Vu không cười được, lắc đầu, "Ngươi nội lực quá mạnh, nếu để cổ vào cơ thể, sẽ dẫn đến khi huyết tăng mạnh, rất dễ mất mạng." Nói xong, không muốn tiếp tục chậm trễ, ra hiệu cho Mộ Dung Cảnh Hòa đưa Mi Lâm xuống nước.

Mộ Dung Cảnh Hòa lúc này mới nhớ lại lời của lang trung chốc đầu, tâm trạng bỗng chốc trở nên lạc lõng, hắn không thể không thừa nhận câu nói mà cô gái này vừa mắng rất đúng, hắn không chỉ ngốc, mà còn điên. Tây Yến vẫn chưa yên, Nam Việt cũng chưa ổn định, chính cục còn đợi an thế, chưa nói đến việc cơ thể hắn không chịu đựng nổi quân tử cổ, cho dù có chịu đựng được cũng không thể cho phép hắn ở lại đây nhiều ngày như vậy.

Đặt cô gái xuống nước, hắn ngồi lại trên thềm đá bên cạnh nhìn làn nước ấm dần dần ôm lấy cơ thể nàng. Giây phút buông tay đó, hắn rất muốn cúi xuống hôn nàng, nhưng lại chỉ có thể vuốt nhẹ lên nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt.

Khí nóng hòa vào, thanh khí từ trong người Mi Lâm toát ra càng lúc càng nồng, phát tán ra khắp không trung khiến người khác ngất ngây.

Mộ Dung Cảnh Hòa không yên tâm nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, chỉ là hơi đỏ lên vì nước nóng, sau đó mới đi về phía Mục Dã Lạc Mai, làm theo sự căn dặn của Đại Vu, trước tiên vận nội lực làm băng tan chảy, đợi cho đến khi cơ thể nàng ta ấm dần lên rồi mới cho xuống nước, đặt cách Mi Lâm một bờ vai.

Khoảng cách gần như thế, Mi Lâm đương nhiên nhìn rõ mồn một tình trạng của Mục Dã Lạc Mai. Nàng cố gắng kìm chế cảm giác như muốn nổ tung, chậm chạp đưa mắt nhìn sang phía đối diện, xuyên qua làn sương trắng ngắm những bông hoa tươi thắm, trong lòng chợt nghĩ người con gái này có thể vì hắn hi sinh như vậy, nhất định là rất yêu hắn. Xem ra hắn cũng không phải đơn phương. Nghĩ đến đây, nàng cũng không rõ được cảm giác trong lòng lúc này là gì, mừng cho hắn, hay là thấy lạc lõng, nói chung cũng không phải thứ gì đó quá đặc biệt.

Bên cạnh truyền đến một tiếng nói nhỏ, Mục Dã Lạc Mai tỉnh lại. Cơ thể Mi Lâm trở nên đông cứng, sợ rằng nàng ta không chịu đựng nổi những dị trạng của cơ thể mà làm ra chuyện gì đó, cho nên lúc này nàng không dám động đậy.

"Cảnh Hòa!" Mục Dã Lạc Mai không hề có phản ứng gì kịch liệt, chỉ nhỏ nhẹ gọi tên Mộ Dung Cảnh Hòa, giọng nói tỏ vẻ còn rất yếu đuối, mơ màng.

Có lẽ là bình thường quá mạnh mẽ, nay nàng ta trở nên yếu đuối thế này khiến cho người khác rất thương xót. Đừng nói Mộ Dung Cảnh Hòa, ngay cả đến Mi Lâm nghe thấy giọng nói của Mục Dã Lạc Mai cũng không kìm chế được mà đau lòng.

MỘNG HOA XUÂN [FULL] - Hắc NhanWhere stories live. Discover now