Chương 4

26 2 0
                                    

  Bị nam quỷ quấy rầy mất hết hứng thú, Biện Bạch Hiền du thuyền trên hồ không lâu sau liền lên bờ, nam quỷ dọc đường đi đều bám theo sau Biện Bạch Hiền , cũng may nam quỷ này mang dung mạo tuấn mỹ, chứ có ai mà muốn đang lúc chơi đùa vui vẻ, quay đầu thì thấy một tên quỷ máu me đầm đìa a.

  Cuối cùng Biện Bạch Hiền cảm thấy không có tâm tình, cũng hết giận dỗi lão quỷ, lúc này mới chậm rì rì trở về phủ, hắn không biết rằng thế tử phủ lúc phát hiện hắn biến mất, đã huy động tất cả hạ nhân đi tìm. Sau khi hồi phủ,Biện Bạch Hiền bị thế tử phi ôm chặt lấy vào ngực, thế tử phi đau lòng lắm, từ đầu đến chân cẩn thận xem xét Biện Bạch Hiền không có vết thương gì rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

  Lo lắng, hãi hùng lâu như vậy, thế tử phi hiển nhiên trong lòng không khỏi nổi giận, nhưng lại không đành lòng trách tội Biện Bạch Hiền đáng yêu của mình, vì thế liền đem lửa giận chuyển hết lên thị vệ nãy giờ vẫn quỳ trên mặt đất, "Ngươi thân là gác cổng sao không biết ngăn tiểu thế tử lại? Huống hồ lúc tiểu thế tử ra ngoài cũng không phái người thông báo một tiếng, ngươi có mưu đồ gì?!"

"Tiểu nhân biết sai." Phác Xán Liệt  vốn là người không khéo ăn nói, chỉ có thể nghèn nghẹn nói ra lời này, mặt khác đều không thêm một lời giải thích.

  Nam quỷ đứng bên người Phác Xán Liệt , tay đặt lên đầu vai y, bộ dáng giống như hảo huynh đệ mà thổn thức hai tiếng, "Ngươi phải xem tình hình như thế nào chứ, nói thêm một, hai câu van xin tha thứ, thế tử phi không chừng liền nguôi ngoai, cứ cứng nhắc như vầy ngược lại càng khơi mào lửa giận a."

  Quả nhiên thế tử phi không những không nguôi giận ngược lại càng thêm phẫn nộ, Biện Bạch Hiền  vội vàng, hấp tấp kéo tay thế tử phi mà giải thích:  "Nương, là ta đột nhiên chạy ra ngoài, bọn y không kịp ngăn ta lại. Nương, ngươi cũng đừng sinh khí."

  Ngày thường chỉ cần Biện Bạch Hiền làm nũng một chút là sự tình êm xuôi, thế nhưng lần này thế tử phi lại tỏ ra kiên định vô cùng, "Không được, người tới! Mang y xuống, đánh hai mươi đại bản cho ta!"

  Quản gia có chút đau lòng lôi kéo Phác Xán Liệt  ra ngoài, Phác Xán Liệt  ngược lại không hề giãy giụa, chỉ là trước khi rời đi khẽ nhìn Biện Bạch Hiền , không nói thêm gì rồi đứng dậy đi lãnh phạt.

   Nam quỷ bay tới trước mặt tiểu thế tử, "Hắc hắc, tiểu gia hỏa, ngươi cứ như vậy trơ mắt mà nhìn y bị đánh?".

  Biện Bạch Hiền sốt ruột cứ như châu chấu bị thiêu trên lò lửa, thận trọng kéo kéo góc áo của thế tử phi, sau đó bị thế tử phi trừng mắt đe dọa, rõ ràng lần này thế tử phi nổi giận thật rồi, tiểu thế tử trong lòng thấy ủy khuất cực kỳ.

Nghe bên ngoài cửa vang lên từng tiếng đại bản, Biện Bạch Hiền áy náy không dám ngẩng đầu, nếu như không phải tại mình phát cáu với lão quỷ, mình cũng sẽ không chạy đi chơi như vậy, thị vệ kia cũng sẽ không vì vậy mà bị phạt.

   Nam quỷ như nhìn thấu ý nghĩ của Biện Bạch Hiền , thần sắc có chút băng lãnh, "Hối hận a, là thứ vô dụng nhất trên đời này."

  Phác Xán Liệt  ở bên ngoài dù bị đánh cũng không kêu rên một tiếng, âm vang phát ra là do gậy gộc va chạm vào da thịt, nhưng Biện Bạch Hiền khi nghe liền cảm thấy đau xót vô vàn, giống như bị đánh vào trên người của chính mình vậy.

  Phác Xán Liệt  thực mau được người khác đỡ trở về, thế tử phi cũng xem như hết giận, sau khi nghe Biện Bạch Hiền cam đoan hết lần này đến lần khác sẽ không tái phạm nữa, mới ưu tư rời đi.

   Biện Bạch Hiền lau mặt, trở lại gian phòng của mình tìm gì đó, nam quỷ đương nhiên không chịu buông tha cơ hội trêu đùa Biện Bạch Hiền cũng bám theo, sau đó liền chạm mặt lão quỷ.

  Lão quỷ nhìn thấy nam quỷ thì sắc mặt đại biến, trực tiếp bay tới che chắn trước mặt Biện Bạch Hiền, trầm trọng hỏi Biện Bạch Hiền, "Ngươi làm sao lại mang quỷ về phủ."

  Biện Bạch Hiền thực ủy khuất, "Gã nhất quyết cứ bám theo, ta cũng không còn cách nào a."

   Lão quỷ than nhẹ một tiếng, đương lúc nam quỷ cười như không cười, mới nói ra nguyên nhân kiêng kị.

"Gã là lệ quỷ."

( ChanBaek ) Tiểu Thế Tử Biện Bạch Hiền ( Chuyển Ver )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ