Sáng hôm sau Thừa Hoan có ca trực sớm, lúc tỉnh dậy đương nhiên Châu Hiền vẫn đang ngủ ngon lành. Anh nhẹ nhàng xuống giường, vào toilet thay quần áo rồi cầm chìa khóa ra ngoài.
Đi được vài bước chợt nhớ đến chìa khóa chỉ có một xâu, Thừa Hoan chần chừ quay lại muốn gọi cô nhưng nhìn dáng vẻ cô rất yên ổn, anh mềm lòng cầm lấy điện thoại trên bàn tìm tên cô gái lần trước.
Tiểu Anh đang nấu cơm cho em trai thì bị gọi đến trông cửa hàng, cô oán giận ngẩng đầu nhìn trời, nhưng cuối cùng vẫn vì tiền thưởng mà chạy đi.
Lúc Châu Hiền xuống lầu nhìn thấy cô ấy đang điên cuồng lau tủ kính, mặt kính bị lau đến kêu kin kít, phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cô hơi sợ, nhỏ nhẹ hỏi. "Tiểu Anh, em làm sao vậy?"
Tiểu Anh quay mặt nhìn cô, toét miệng cười chói lóa. "Chị Hiền, hôm nay mọi việc cứ giao cho em."
"..."
Cả buổi sáng Tiểu Anh như được tiêm máu gà, chạy lên chạy xuống như gió, chuyện gì cũng giành làm. Châu Hiền không tranh nổi cô ấy, nhìn mọi thứ bay qua bay lại trước mắt, cô chóng mặt, đành lên lầu thu dọn đồ đạc.
...
Trước đây Châu Hiênd không để ý, thật ra Thừa Hoan là con nhà giàu, hoặc là nói bất kì người nào làm việc trong bệnh viện SM đều là người giàu. Những tấm bằng của họ rất cao, chi phí học tập để có được những thứ đó không hề nhỏ, cho nên buộc điều kiện gia đình phải đáp ứng cho họ.
Cô cũng là người giàu, là con gái một trong nhà, lúc cô xin nghỉ việc, ba mẹ cũng không hề ý kiến, còn mua cho cô một cửa hàng lớn tùy ý cô kinh doanh.Chỉ là Châu Hiền không nghĩ tới, cô chạy khỏi một căn biệt thự, cuối cùng chui vào một căn biệt thự khác.
Nhưng còn may, căn biệt thự này chỉ có hai người, không có cha mẹ chồng, không có vệ sĩ, không có người giúp việc.
Châu Hiền hạnh phúc tới mức ôm chằm lấy anh hôn loạn một phen, Thừa Hoan chịu không nổi cô làm nũng, lăn qua lăn lại liền lăn lên giường.
Đến khi quần áo bị tuột sạch cô mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng hô lên. "Dừng lại."
"Không được." Thừa Hoan đè trên người cô, tay trượt xuống vuốt hai cánh hoa ẩm ướt.
Nơi nhạy cảm bên dưới lập tức phát điện, Châu Hiền rùng mình dùng sức đẩy anh ra, không cho anh chạm vào. "Em không muốn.."
"Hiền, em là vợ anh." Thừa Hoan ngẩng đầu hôn lên môi cô, ánh mắt thâm thúy như muốn cô khắc sâu trong đầu, nơi nào trên cơ thể cô cũng là của anh.
Nhưng Châu Hiền vẫn không chịu, cô thẹn, chỗ đó rất kín đáo, từ nhỏ tới lớn không ai biết, bây giờ còn bị sờ vào, cô chịu không nổi cảm giác đó.
Hai tay Thừa Hoan bưng chặt mặt cô, anh áp xuống dục vọng nóng bừng trong người, nhẹ giọng dụ dỗ. "Sau này mỗi ngày anh đều sẽ sờ, sẽ hôn lên đó."
Cô vẫn lắc đầu, anh nghiến răng cầm lấy áo sơ mi bên cạnh cột tay cô lại vắt lên đầu giường. Châu Hiền thấy sợ, khóc nức lên. "Thừa Hoan, em không muốn mà."
Tiếng cô khóc vô cùng ấm ức, Thừa Hoan hơi chần chừ xoa xoa gò má cô. "Hiền, nhịn một chút được không?" Anh dịu dàng dỗ dành. "Ngoan nào."
Châu Hiền thút thít thút tha, dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt đáng thương như cầu được thương xót. Nhưng trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô đã nghe lời, hôn lên môi cô khen thưởng rồi chầm chậm trượt xuống dưới.
Bên dưới da thịt trắng nõn, Thừa Hoan để hai chân cô lên vai, cúi đầu nhìn thẳng vào nơi tư mật của con gái. Giống như giữa khu rừng rậm ẩn nấp hai cánh hoa xinh đẹp, vì bị phát hiện mà đỏ bừng xấu hổ nhấp nháy, anh tìm tòi vạch cánh hoa ra, thịt non mềm hồng hào được thấm ướt trơn bóng, sâu bên trong còn che giấu viên hoa châu quý giá như báu vật.
Khe kín bí mật vẫn khép chặt, ngón giữa Thừa Hoan đi vào, dịch trong suốt như sương sớm quấn lấy ngón tay anh, vách thịt ấm nóng bao phủ đầu ngón tay, theo dao động nhỏ có vài giọt sương lăn tăn trào ra ngoài.
Hô hấp anh nặng nề, nhìn chăm chú từng chuyển động của hoa huyệt, mở rộng lộ ra vòng xoáy nho nhỏ, khép kín nuốt chửng lấy mọi thứ xung quanh, e thẹn lại không thiếu phần nhiệt tình.
Anh rút ngón tay ra kéo một sợi dịch óng ánh uốn cong trong không khí, Thừa Hoan hít sâu phảng phất quanh mũi có hương thơm đặc biệt của riêng cô, đầu lưỡi anh liếm cánh môi khô khốc, chợt cúi đầu xuống liếm nhẹ lên cửa huyệt hé mở.
"T...Thừa..H.. Ưm.. "
Vân lưỡi nham nhám lướt qua thịt non mềm, lướt trên nơi viên hoa châu đang trốn tránh, đôi môi anh hút lấy dịch trong suốt nuốt vào cổ họng, mùi vị thanh khiết trong trẻo, có chút lạ lùng nhưng cũng rất dễ chịu.
Hơi thở người bên trên rối loạn, Thừa Hoan cố tách hai cánh hoa ra, đầu lưỡi chen chút chui vào hoa huyệt khuấy đảo, anh liếm cắn thịt non mềm trước miệng, ngón tay khó khăn bắt lấy viên hoa châu trơn trượt xoe tròn.
"A.. ơ.. ư..."
Cô kêu lên thất thanh, làn sóng kích thích làm đầu óc cô mất tỉnh táo, cặp mông trốn chạy nâng lên hạ xuống để hoa huyệt vùng vẫy cọ xát lên môi anh, khoái cảm cứ như cơn thác lũ không ngừng cuốn tới, mật dịch tuôn trào cùng với tiếng rên rỉ của cô bay lên cao vút.
![](https://img.wattpad.com/cover/201939191-288-k792940.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
|WEN🔞RENE|[EDIT] Vợ Xinh
Historia CortaKhông tìm được tác giả gốc. Tác giả ghé qua đọc được cho mình xin phép.