mười một bậc thang đến bên người

2.4K 317 9
                                    

jungkook cũng mười tám rồi, yoongi thì đã đi qua xong con số hai ba đáng ghét

- chuẩn bị thi học tốt nghiệp rồi, cậu học hành chăm chỉ một chút

- ôi, anh nói một lần là tôi hiểu rồi mà

- còn phải thi đại học, cậu tính nhởn nhơ như vậy mãi ?

yoongi nhìn jungkook đang chơi game trên bàn ăn mà hỏi

- nhởn nhơ cái gì, tôi đang thư giãn, học cả ngày đã mệt anh còn bắt tôi học nữa, nghỉ ngơi một chút liền bị nói này nói nọ !

jungkook tức giận đập máy chơi game xuống bàn, tô canh hắn thích đang yên lặng cũng gợn sóng

- con ăn no rồi, con về phòng đây

mẹ jeon thật không biết nói gì, hai đứa này cãi nhau cũng được mấy ngày rồi, bà cũng không biết nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ăn hết cơm rồi ngồi xem sổ sách

yoongi ngồi một mình trong phòng ăn, ngồi đấy thôi, không làm gì cả

rồi nhớ tới ánh mắt chán ghét khi nãy của hắn, anh không tự chủ được thở dài, có lẽ những kí ức sau này sẽ trở thành một thứ gì đó thật nực cười

ngồi mãi cũng hết giờ, yoongi đứng dậy dọn dẹp mọi thứ, đổ hết phần cơm còn dư, cho đám chó mèo hoang ở dưới tầng

xoa xoa đầu con chó nhỏ, yoongi cười nhẹ

- sau này không ai cho tụi mày ăn nữa đâu, phải tự lực cánh sinh rồi đó mấy nhóc

jungkook dạo này có chút áp lực, thời gian học trên lớp gần như chiếm hết thời gian bay nhảy của hắn, đã thế về nhà cầm máy chơi một chút liền bị cằn nhằn

hắn hôm đó khóa cửa phòng, trùm chăn đi ngủ, không học tập cũng từ chối đi chơi

mấy nay jimin với taehyung cũng ôm nhau học bài, không còn đi cà khịa với jungkook nữa

chán nản hẳn ra

rồi cái gì tới cũng tới, hắn vừa đủ điểm đậu tốt nghiệp, không thiếu cũng không thừa

chỉ là yoongi có vẻ không hài lòng với con điểm này lắm

- đáng lẽ cậu sẽ được nhiều hơn như vậy

- bây giờ làm sao, tôi đậu là được rồi, đợi đến thi đại học, việc của anh cũng xong luôn rồi

- vâng, tôi đợi

mẹ jeon không biết nên dỗ dành ai đây, jungkook càng ngày càng khó chịu với yoongi, anh làm sai một chút hắn cũng không vừa lòng

yoongi thì vẫn bình bình không làm gì lớn

không hiểu từ bao giờ, hắn ghét cái giọng điệu bình thản cùng vẻ mặt như không có gì của anh khi nói chuyện với hắn, mặc cho hắn làm quá lên, anh vẫn không có lấy một lần nặng lời hay tia tức giận

jungkook tự nhủ rằng có lẽ anh vốn dĩ đã như vậy rồi

cho đến khi jungkook thấy anh cười một cái thật tươi với jimin, một chút tức giận mà đấm nhẹ vào vai taehyung, hay xoa đầu con chó nào đó ở công viên

mau mau thích tôi | kookgi | hoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ