Những cơn ác mộng - P5 [2]

3K 162 11
                                    


Bất chợt, Gin liền nhận lấy một bạt tai.

"Tôi ghét cảm giác chú khinh thường mọi người..."

"Vì có lẽ..."

"Sau này tôi cũng sẽ là một phần đấy..."

"Cũng có thể..."

"Bây giờ đã vậy..."

Shiho ngắt quãng từng câu nói, nghẹn ngào khó khăn phát âm. Dòng nước trong suốt trong khóe mắt đổ xuống má cô, đây chính là cực hạn. Cô không thường xuyên khóc, nhưng đối với người quá đỗi tin tưởng và trao cả hy vọng được sống cho hắn, cô đã vô cùng thất bại, cô đã tàn hại lắm rồi.

Cô đã quá thích hắn, quên rằng hắn cũng không quá để ý cô.

"Shiho..."

Gin mất trí ôm chặt lấy cô, thân thể gầy yếu như con búp bê của cô thõng xuống, mặc kệ những cử chỉ hành động mà Gin làm. Đối với cô, một người có quá nhiều bí mật như vậy, thật sự không có gì để hỏi, cũng không có gì để hứng thú, cô muốn từ bỏ.

"Shiho, tôi biết em muốn gì. Tôi biết em không muốn tôi nữa. Nhưng mà, em đừng như vậy, đừng rời khỏi tôi, được không?"

Gin cẩn trọng hôn lên cổ, lên má, lên mắt của Shiho. Trong đôi mắt lục ngọc của hắn có chút sâu thẳm, lại vô hồn. Hắn sẽ không khống chế nổi nếu con thú nhỏ của hắn biến mất, ngọt ngào ấm áp của hắn biến mất. Hắn cẩn thận giữ lại từng chút một, nhưng Shiho lại không hề đáp lại hắn, điều đó làm hắn bất lực.

"Shiho..." Gin tựa đầu vào hõm cổ của cô, rất nhẹ nhàng dỗ dành, "Tôi không hề muốn giấu em, thật sự không hề. Tôi muốn nói vào dịp nào đó, khi em thực sự có tinh thần."

Hắn vốn là có ý như vậy, muốn dụ dỗ con mèo nhỏ đi trên con đường của ba mẹ cô, tiếp tục đi cùng hắn bước từng bước đến với cuộc sống sau này. Muốn cô dấn thân vào tổ chức, cả hai sẽ sống trong thế giới mà người ngoài không hiểu được.

Shiho lúc này bất chợt đưa tay vuốt ve mái tóc bạch kim của Gin. Sợi tóc quá cứng, cũng không hề được chải chuốt, chăm sóc gì nhiều. Đây rõ ràng là một sự cô độc xuyên thấu không hề có của hắn. Hắn chưa từng được người khác chăm sóc, cứ cứng cỏi đi trên cây cầu độc mộc của mình, vì thế nên không ai hiểu hắn...

"Gin..."

Shiho khẽ nâng cằm của Gin lên, nhìn ngắm khuôn mặt người đàn ông cố gắng không biểu lộ nét đáng thương của mình qua một thời gian lâu như vậy. Có một niềm tin rằng, Gin cũng như cô, vừa cô độc, vừa đáng thương.

Cô khẽ hé môi áp xuống môi Gin, nhẹ nhàng mơn trớn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve áo sơ mi của hắn. Khơi gợi bản tính của hắn một cách dễ dàng.

Nhưng Gin không hề phản ứng lại, Gin không muốn chạm vào cô gái nhỏ của hắn, đây là một điều rất khó, rất nan giải. Cô gái này mới 17 tuổi, chỉ nhất thời mong muốn hắn, nhưng sau này cô sẽ thù hắn, vì hắn không hề biết nhẹ nhàng với bất kỳ hình thức gì...

"Gin..."

"Đừng lo lắng, tôi đã qua 17 rồi... Chú cũng cảm thấy mà, đúng không? Từ một con nhóc, trở thành một thiếu nữ. Hiện tại tôi có đủ tự tin để cùng thử với chú, chú có muốn tôi không?"

Những mẩu chuyện của Gin và Sherry - Triệu Tử BạchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ