Chương 3: Vượt qua quy tắc trò chơi

41 3 1
                                    

Tình tiết phim Hồng Kông

Hồi nhỏ, gia đình tôi sống trong một căn nhà cấp bốn, theo kiểu từng phòng từng phòng sát cạnh nhau. Nhà hàng xóm bên cạnh rất có điều kiện, ngày đó đã mua được máy quay phim và băng ghi hình. Lúc rảnh tôi thường sang nhà họ xem nhờ. Gia đình họ có nuôi một con chuột hải ly. Nó cùng với những ân oán giang hồ, hỷ nộ ái ố trong các bộ phim truyền hình đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi. Nếu đem ra so sánh, tôi cũng không biết cái nào tuyệt diệu kỳ ảo hơn.

Trong những bộ phim kinh điển của điện ảnh Hồng Kông thập niên 80, 90 của thế kỷ trước, tôi thích nhất là hai bộ phim Bản sắc anh hùng và Song long hội. Tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Phim của Châu Tinh Trì đương nhiên là vật báu không thể thiếu trong những chuyến du lịch tại gia. Chỉ có điều lúc bấy giờ tôi xem không hiểu nội dung của Đại thoại tây du, cho nên thích xem bộ Đại nội mật thám hơn. Lúc đó tôi cảm thấy phim của Châu Tinh Trì chính là những pha hài kiểu điển điện khùng khùng, khiến cho khán giả bật cười.

Bộ phim mà tôi thích nhất là Thám trưởng Lôi Lạc. Mỗi một cử chỉ, động tác của Lưu Đức Hoa trong phim đều trở thành định nghĩa “đẹp trai” cao nhất trong lòng tôi. Anh ấy là ngôi sao đầu tiên mà tôi biết, cũng là thần tượng mà tôi vừa nhìn đã “mến mộ”. Anh ấy và bố tôi có rất nhiều điểm giống nhau: Đều có đôi mắt to và hàng lông mày rậm. Khi chải tóc ra đằng sau trong bóng lộn, tưởng chừng như đang phát sáng đến lóa cả mắt. Hồi nhỏ tôi đã từng bắt chước cảnh đấu súng cuối cùng trong phim Ngũ hổ tướng của anh ấy. Khẩu súng chuyển động giữa những ngón tay và sau đó là một loạt tiếng bắn “pằng pằng pằng”, nhanh gọn dứt khoát, khó tả hết bằng lời. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối tôi vẫn không có cách nào dùng súng đồ chơi để thể hiện sự cool ngầu, lợi hại như trong phim.

Sau trận động đất ở Tứ Xuyên, tôi đã tham gia buổi diễn từ thiện ở Thành Đô. Hôm đó có rất nhiều nghệ sĩ của Hồng Kông đến tham dự, trong đó có cả Lưu Đức Hoa. Tôi xem từ danh sách ghi thứ tự các tiết mục biểu diễn thì thấy tiết mục của anh ấy xếp ngay sau tiết mục của tôi. Vì thế khi đến cửa sân khấu để đợi lên diễn, trong lòng tôi vô cùng hy vọng có thể kéo dài thêm vài phút , như vậy tôi sẽ gặp được anh ấy bằng xương bằng thịt. “Kế hoạch” của tôi thành công rồi. Khi nhìn thấy anh ấy đi về phía mình, tôi căng thẳng đến nỗi hai chân bắt đầu run run, trong lòng đan xen đủ loại cảm xúc của một “fan cuồng”: Sao da anh ấy căng mịn đến thế? Đôi tại trông giống như đang phát sáng. Nhìn anh ấy sao lại trẻ trung như vậy? Khóe mắt chân mày đều rất đẹp, kiểu tóc cũng rất hợp... Sau này nghe các nhân viên trong clip kể lại, sau khi bắt tay với anh ấy xong, tôi đã lặng lẽ lùi từng bước nhỏ loạng choạng về phía rìa để lên sân khấu.

Lúc biểu diễn xong, thật trùng hợp là anh ấy lại đi qua chỗ tôi nghỉ ngơi. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì liền đứng dậy cúi đầu một góc 90 độ chào anh ấy, còn hỏi anh ấy rằng liệu có thể chụp riêng với tôi một bức ảnh không. Anh Lưu Đức Hoa đồng ý rồi tôi mới chợt nhớ ra mình không mang theo máy ảnh. Thấy đằng xa có người đang vác một chiếc máy ảnh cơ chuyên dụng, tôi liền chạy đi nhờ giúp đỡ. Không ngờ rằng anh ấy lại chính là nhân viên trong ekip của Lưu Đức Hoa. Tôi có chút lúng túng, nhưng anh Lưu Đức Hoa lại rất hiểu ý bảo tôi để lại địa chỉ email,, còn đặc biệt dặn dò thợ chụp ảnh phải gửi bức ảnh đó cho tôi. Một giờ đêm hôm đó , tôi hồi hộp mở máy tính lên, bức ảnh đã nằm gọn trong hộp thư đến. Nhìn mình trong bức ảnh tôi chỉ có thể nhăn mày, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là: “Ôi, anh ấy đẹp trai hơn mình nhiều quá”.

[Lý Dịch Phong] 1987 Rồi! (tùy bút)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ