"Ba thương ăn nói có duyên
Bốn thương, bốn thương mơ mộng
Ố tang ố tang tình tang..."
Thạc đậu chiếc xích lô vào trong lề, thấy bạn mình tự nhiên bữa nay thơ thẩn tới lạ, liền tới vỗ vai anh cái bộp.
"Quốc mặt thẹo bữa nay hát hò yêu đời quá hen. Chấm được cô nào vừa mắt rồi đúng hôn?
Anh nghe gã nói vậy thì chỉ cười cười. Thạc vặn vẹo mãi một lúc cũng không moi được gì nên không phí sức nữa. Gã kêu Quốc làm cho mình một gói xôi gà, lia mắt qua thì thấy một nồi xôi nhỏ để khuất sau tô pate, liền tò mò hỏi anh.
"Này là xôi đặc biệt, tao không bán cho ai hết."
Quốc vừa trả lời vừa gói xôi thoăn thoắt, chưa đầy ba mươi giây sau đã dúi nắm xôi vào tay Thạc. Gã định đứng tán phét với anh thêm một lúc, nhưng có khách tới nên phải đi vội.
***
Hưởng nhảy xuống xe buýt, co giò chạy về phía xe xôi của Quốc, vừa thở hổn hển vừa cười với anh.
"Anh Quốc, cho tui một gói xôi như cũ nghen."
"Có liền."
Quốc vui vẻ lấy nồi xôi nhỏ trong góc xe ra rồi múc cho Hưởng một gói đầy ụ. Từng hạt nếp tròn căng, trắng trẻo, tỏa hương thơm ngát, hấp dẫn hơn hẳn mớ xôi anh bán thường ngày. Hưởng trả tiền và cảm ơn anh, giọng nó trong vắt như sương sớm. Nó bước nhanh về phía cổng trường, thoáng chốc đã biến mất trong đám đông. Vậy mà Quốc vẫn mơ màng nhìn theo bóng dáng Hưởng, rồi tiếp tục nghêu ngao hát.
"Đôi mắt huyền nhìn càng xinh thêm xinh
Ố tang ố tang tình tang..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Nếp Đắng
RomanceChuyện cậu sinh viên tỉnh đem lòng thầm mến anh bán xôi mặn trước cổng trường. Bối cảnh Sài Gòn những năm đầu thập niên 2000. Lời bài hát được sử dụng: Lý Mười Thương, Em Về Kẻo Trời Mưa, Chim Trắng Mồ Côi.