Part 1

1.1K 50 6
                                    

 Để nói, nếu không phải nhờ có Na Tra, Trần Đường Quán đã bị dẹp đi rồi cũng thật chẳng ngoa tí nào; mà Na Tra có nói, hắn sẽ không để cho mẹ hắn nghe thấy đâu. Tiệm cà phê đã có từ lâu rồi, nó là thành quả lao động vì tình yêu của cha mẹ hắn, những người (vẫn có) quan niệm rằng cách tốt nhất để đạt được hạnh phúc, chính là sống một cuộc sống vui vẻ giản dị, và làm cho hàng xóm cốc cà phê cùng ổ bánh mì chà bông. Kể ra thì, chẳng có gì sai với việc kinh doanh cả, món cà phê của cha hắn cũng được, còn bánh mình chà bông của bác Thái Ất, người làm bánh của nhà họ, cũng ngon vãi cả lúa ấy chứ, cơ mà mấy thứ này không còn hấp dẫn với thế hệ sau nữa rồi. Mà cái quán trà sữa khá bảnh cách đây 6 cửa hàng khác ở dưới phố với cả tiệm bánh mì đôn-chề đang bán bánh cronut* ở lề đường đối diện họ kia kìa.

 Trần Đường Quán không còn đông đúc như trước nữa, dù cho các khách hàng thân quen vẫn đều đặn đến mua đồ ăn sáng trong suốt những-năm-mà-đố-ai-biết-là-bao-nhiêu-năm qua. Cần phải bắt kịp hót chen thời thế thế thời mới được. Cần phải có cả người cầm quyền mới nữa. Na Tra thật ra cũng không muốn tiếp quản cửa tiệm đến thế, nhưng hắn cũng đâu có biết mình sẽ làm cái gì khác cho đời đâu. Mọc rễ trong phòng rồi chúi mặt vào game gủng có vẻ chẳng phải là nghề nghiệp lý tưởng rồi. Với cả, hắn cũng không thể chịu nổi cách cha mình pha cà phê luôn á, đó là cả một nghệ thuật với đầy sự khéo léo đấy ạ chời má, làm gì có cái gì gọi là công thức bí mật mang tên tình yêu cơ chứ; và bánh chà bông của hắn rõ ràng là một cú đột phá đỉnh cao hơn của ông thợ bánh gia đình hắn rồi. (Thì đấy.)

 Mẹ hắn, người kế toán lúc nào cũng hợp lý và thuyết phục hết trơn á, để hắn tự theo ý mình mà chỉnh sửa quán ở những chỗ cần thiết, vì người có tiền thì có quyền mà. Giờ Trần Đường Quán đã bổ sung vào thực đơn nhiều loại cà phê và bánh ngọt các vị khác nhau trong tuần lễ khuyến mãi; và bước chuyển biến mới nhất của họ, là việc họ bố trí lại quán, xếp thêm mấy bộ bàn ghế cho các khách dùng tại quán luôn. Mà chuyện là, bác Thái Ất chỉ đến để làm bánh thôi (khi lão ấy không say rượu hay mải ngủ nướng sạt cả háng lên), trong khi Na Tra gánh cả quầy tính tiền và việc pha cà phê... và hắn cần được phụ việc để xoay sở cả phần việc mới nữa.

 Cha mẹ hắn thì không thể rồi, bởi vì Na Tra ghét cực ghét luôn khi họ cứ làm quán (của hắn) vướng víu hết cả tay cả chân. Họ nên tận hưởng thành quả (tiền) lao động (của Na Tra); cũng công bằng thôi, vì họ đã làm việc chăm chỉ để nuôi hắn cùng quán lớn mạnh. Mẹ hắn là người đã đề xuất việc thuê người giúp sau khi đã tính toán chi li từng chuyện. Na Tra đồng ý, họ có thể kiếm người với dòng quảng cáo "tạo cơ hội thực tập" rồi bùng lương và gọi đó là "chi trả bằng kinh nghiệm"; nhưng đấng cha mẹ đầy tôn kính của hắn phản đối ý kiến đó ngay lập tức. Cuối cùng Na Tra phải ngồi nghe một bài thuyết giáo chán vãi cả linh hồn về việc bóc lột sức lao động trẻ em.

 (Này nhớ, khi hắn vẫn còn là đứa trẻ trâu chạy việc trong quán, hắn cũng có được nhận lấy một xu tiền nào đâu!! Công lý ở xó nào hả? H ả!?)

Na Tra dán tờ rơi có dòng "CẦN PHỤ VIỆC, có trả lương" lên cửa kính vào sáng hôm sau. Một vài bé học sinh vị thành niên hỏi về nó vào buổi chiều, và trong lòng Na Tra gạch tên chúng nó ngay và luôn, dù các bé có viết tên mình xuống cùng thông tin liên lạc xuống rồi rời đi khi bị dắt mũi rằng hắn sẽ gọi lại. Hắn sẽ không tuyển bọn trẻ con sau khi cha mẹ hắn đã bày tỏ rõ lập trường về lao động trẻ em đâu.

[Ngẫu Bính đồng nhân] A Sky With A Thousand SunsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ