Không, tôi không muốn chết, tôi vất vả như vậy, tôi cố gắng giãy dụa như vậy, chính là vì sống sót.
Tôi thừa nhận, tôi sợ chết, tôi đã chết nên cái gì cũng không có.
-Jimin, không cần phải sợ, không đau, tuyệt không đau nhức.
Anh nhẹ nhàng cười, cầm con dao sáng loáng trong tay.
-Chỉ cần một dao xuống phía dưới, rất nhanh cái gì đều có thể kết thúc, chúng ta là có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Anh tiếp tục mê hoặc nhẹ dỗ.
Thật có thể vĩnh viễn ở một chỗ sao? Tôi sợ hãi nhìn trên mặt anh điên cuồng mỉm cười, rốt cuộc đôi ta là ai điên rồi?
-Không, Hope, em không muốn chết, không muốn...
Tôi khóc kêu, hai chân vô lực quỳ rạp xuống đất
-Vì sao, vì sao ba ba muốn giết em, anh cũng muốn giết em, em đã làm sai điều gì? Em đã làm sai điều gì sao...
-Vì sao khóc? Em đều không phải là yêu anh sao? Vì sao không muốn cùng anh chết.
Anh đứng lại, dao từ từ rũ xuống, lẩm bẩm tự nói
-Jimin, Jiminsi em vẫn thích anh sao?
-Em yêu anh, em yêu anh, em vẫn rất yêu anh luôn là như vậy yêu anh.
Tôi không biết mình đang nói cái gì, nhào qua ôm lấy chân của anh
-J-Hope, anh không nên hoài nghi tình yêu em đối với anh, em chỉ là sợ, em không muốn chết, van xin anh, hay là cái kia học trưởng không có chết, chúng ta ai cũng không cần phải chết,nói không chừng chúng ta còn có cơ hội, không nên nhanh như vậy kết luận.
Anh vươn tay không có cầm dao vuốt mặt tôi
-Jimin, em không hiểu, chúng ta không có cơ hội, đã không có...
-Có, có, nhất định có...
-Jimin, em chừng nào thì mới có thể thanh tỉnh lại đây.
Anh nhẹ nhàng thở dài.
Tôi giơ lên hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn ánh mắt anh. Ánh mắt anh cũng là mê man, anh cứ như vậy ngơ ngác đứng, rõ rằng là tôi yêu anh, vì sao anh nhìn qua cô đơn như vậy? Như là hư ảnh không chân thực, như là không có thực thể, bi thương, thân ảnh cô đơn tuyệt vọng. Anh cũng ở đây rơi nước mắt, nước mắt lớn chừng hạt đậu tích từng viên một trợt ra viền mắt, anh không có sợ hãi, chỉ có bi thương.
Là tôi làm tổn thương tim của anh sao? Anh từng nói chỉ có tôi có thể làm thương tổn tâm anh, làm anh thương tâm mà rơi lệ, khóe mắt hạ viên "thương tâm rơi lệ trĩ" kia có vẻ rõ ràng như vậy, lại như vậy đau xót.
-Xin lỗi, em xin lỗi...
Tôi khóc thở không được
-Em chỉ là không muốn chết, J-Hope, em chỉ là không muốn chết, vì sao anh không rõ...
-Em còn nhớ, em cũng đã từng nói, không nên như mẹ như vậy không hề tôn nghiêm chết đi, em thực sự phải đợi đến ngày đó sao?
Anh so với tôi lại thêm thương tâm
-Hope, em không muốn chết, anh cũng muốn em chết, em yên tâm, anh sẽ cùng em,vẫn vẫn cùng em, ai cũng sẽ không đêm chúng ta xa nhau...
Tôi hoảng sợ lui về phía sau, tôi cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ thấy lưỡi dao trên tay anh phát ra hàn quang.
Đúng lúc này, tôi nghe được cửa bị đập đến thùng thùng rung động.
-Người cứu mạng...người cứu mạng...
Tôi nhào tới trên cửa, cửa bị khóa trái, tay tôi run run, làm thế nào cũng kéo cửa không ra, tôi kêu khóc, giùng giằng lắc đầu, lại thấy anh lạnh lùng cười...
Tôi trốn không thoát sao?
Tiếng va chạm to lớn truyền đến, tôi cảm thấy mình cũng bị đụng phải, cũng nghe đến âm thanh rơi xuống đất của dụng cụ cắt gọt.
Đầu đụng vào góc bàn, có chất lỏng sền sệt từ thái dương chảy xuống, tôi mơ hồ thấy gương mặt lo lắng của ba ba, ba đang khóc kêu chút gì, thế nhưng tôi nghe không được.
Ý thức duy nhất là. Tôi được cứu sao? Tôi không cần chết sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
{Chuyển Ver}(Ngược)[HopeMin] Yêu điên cuồng<Hoàn>
Fanfic(NGƯỢC) Truyện này mình chuyển ver của tác giả Úc Tạp Đức nha Nước từ bốn phía trào tới,dọc theo miệng mũi đi vào phổi,tôi giãy dụa người,tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng một thân ảnh trên bờ sông. Bóng dáng người thon dài đang run rẩy...