Kim Taehyung thành thành thật thật mang sách vở đến phơi bày ngổn ngang ở trên giường. Bình thường cậu dù có bị Kim Seokjin đe dọa hay đánh mắng đến gà bay chó sủa thì cũng nhất định sẽ chẳng thèm liếc mắt đến đống bài tập gây nhức não như thế này đâu. Bất quá, vì để có thể hòa nhập với không khí nghiêm túc ở trong phòng cùng với Park Jimin, cậu mới đành phải tự ủy khuất bản thân mình như vậy.
Trong khoảng thời gian dài, cả hai người đều không một ai nói với ai câu nào. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại âm thanh lạch cạch gõ máy hòa lẫn với tiếng lật sách loạt soạt. Park Jimin chăm chú làm việc, Kim Taehyung cũng "nghiêm túc" đọc sách.
Nhưng ngẫm lại thì Kim Taehyung là ai cơ chứ? Cậu chính là kẻ thù không bao giờ đội trời chung với sách vở, cho nên chỉ vừa mới tập trung đọc tới đọc lui, chép đi chép lại liền đã cảm thấy chán nản. Cậu dừng bút, há miệng đánh ngáp một tiếng thật lớn, khoang miệng còn chưa kịp khép lại lập tức trở nên cứng đờ khi bị ánh mắt của Park Jimin lạnh nhạt quét qua.
Kim Taehyung nhanh chóng khép miệng lại, biết là hành động của bản thân đã vô tình khiến anh khó chịu cho nên rất nhanh đã chưng ra vẻ mặt áy náy:
"Xin lỗi đã làm phiền, chú cứ tiếp tục làm việc của chú đi"
Park Jimin cũng không có ý định đáp lại lời cậu, bất quá ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn về phía này, khiến cho người nào đó vô thức trở nên khẩn trương. Qua vài phút bị anh nhìn chằm chằm, Kim Taehyung mới "à" lên một tiếng:
"Được rồi, tôi tiếp tục học là được chứ gì? Chú làm gì lại nhìn chằm chằm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy chứ?"
Anh lúc này mới hài lòng cúi xuống tiếp tục làm việc của mình. Nhưng mà anh đã đánh giá quá cao Kim Taehyung rồi. Làm gì có chuyện cậu sẽ nghe lời anh mà yên phận làm bài?
Cậu ra vẻ đọc sách, nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn về phía anh, nhìn xong lại bí mật ngoác miệng ra cười.
"Cậu không lo học bài còn ở đó nhìn nhìn cái gì vậy?"
Kim Taehyung còn đang thỏa mãn cười, bị một câu nói của anh dọa cho sợ, bất chợt hít đầy một ngụm khí vào trong phổi:
Rõ ràng anh vẫn luôn chăm chú làm việc, tại sao lại có thể nhìn ra cậu đang nhìn lén anh cơ chứ?
"Chú...chú..."
Nhìn thấy gương mặt đang đần ra cùng với biểu hiện giống như đi ăn trộm bị bắt gặp của Kim Taehyung, anh nhịn không được muốn tiến đến cốc một phát vào đầu cậu. Bất quá, suy nghĩ vừa thoáng qua liền bị anh nhanh chóng dập tắt:
"Còn ngồi ngốc ở đó làm gì?"
Kim Taehyung nhất thời bị nghẹn, bởi vì anh bất chợt mở lời giữa không khí im lặng mà doạ cho cậu hồn lìa khỏi xác. Đợi đến khi cậu hoàn hồn trở lại thì đã là vài phút sau đó, mở miệng ra liền khiến người kia muốn nhào đến đánh cho vài phát:
"Vậy chứng tỏ chú cũng nhìn lén tôi nha!"
Câu nói vừa ra rời khỏi miệng đã bị một ánh mắt sắc bén của Park Jimin đánh văng đi mất:
BẠN ĐANG ĐỌC
[VMin/ Textfic] Chú! Tôi muốn chăm sóc chú cả đời!
FanfictionMột cậu nhóc vừa tròn 18 tuổi thanh xuân lại cật lực theo đuổi một ông chú hơn mình 12 tuổi. Nghe thật vô lý nhưng lại rất thuyết phục =)))) Fic có tổng hợp một rổ từ ngữ tục tĩu, cho nên xin quý dị hãy cân nhắc trước khi đọc. 📌Claim: Xin vui lòng...