Kim Taehyung nhanh chóng đẩy cửa bước vào quán bar nơi làm việc của Min Yoongi. Đây là nơi mà Kim Seokjin cùng Kim Namjoon thường hay tổ chức tiệc tùng cho nên cũng có thể xem như là chỗ quen biết, việc cậu thân thiết với Min Yoongi cũng là một phần giúp cậu dễ dàng vượt qua cánh cửa kia với danh vị là một học sinh trung học chưa đủ 18 tuổi.
Cậu đứng đó, hơi nhăn mặt vì hỗn tạp âm thanh dồn dập. Hiện tại cũng đã hơn 11 giờ khuya rồi, thời gian dành cho âm nhạc nhẹ nhàng đã kết thúc từ lâu. Còn sót lại cũng chỉ có những con người sống về đêm điên cuồng nhảy nhót trên nền nhạc ồn ào đến chói tai.
Kim Taehyung lách người qua từng thân thể xa lạ đang uốn éo ở trên sàn, mùi nước hoa nồng nặc sộc vào mũi khiến cậu cảm thấy thật khó chịu. Chật vật mãi mới đến được trước quầy bar nơi Min Yoongi đang thuần thục pha chế từng loại hỗn hợp có cồn.
Anh phát hiện cậu thì hất đầu về phía người ở trước mặt. Mà người ở trước mặt đã say đến mức không phân biệt được đất trời nữa rồi.
Min Yoongi áy náy nói:
"Thật xin lỗi, vì anh còn đang bận làm việc cho nên mới không thể đưa cậu ấy về nhà. Không biết phải giải quyết thế nào nên mới gọi cho Namjoon nghĩ cách. Ai ngờ thằng nhóc lại gọi em đến đây"
Kim Taehyung bật cười trêu chọc:
"Chứ không phải anh sợ Hobi hyung biết thì sẽ thêm phiền phức à?"
Min Yoong trừng mắt nhìn cậu, sau cùng lại thả lỏng cơ mặt ra vẻ hoà hoãn:
"Cứ cho là vậy đi. Cậu ấy từ nãy đến giờ đều nhăn nhăn nhó nhó. Có vẻ khó chịu lắm đó. Chăm sóc cho cẩn thận"
Kim Taehyung gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cụng tay với Min Yoongi rồi bước về phía Park Jimin.
Hình tượng người trong lòng của cậu hiện tại đã bị anh phá bỏ đến không còn một mảnh.
Nửa thân trên của anh nằm trườn dài trên quầy bar, gương mặt không biết là trắng hay hồng vùi sâu giữa hai cánh tay. Kim Taehyung thấy dáng vẻ không giống như thường ngày của anh thì có chút không quen. Khẽ nhăn mặt đi tới.
Cậu đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh, rất nhanh chóng bị phản ứng của anh làm cho hoảng sợ. Park Jimin hất mạnh tay cậu ra sau đó ném cho cậu một ánh mắt chứa đựng đầy sát khí.
Kim Taehyung biết anh phản ứng như vậy là do bản năng cho nên mới nhẹ giọng dỗ dành:
"Đừng sợ, là tôi, Kim Taehyung đây"
Cảm nhận được ánh mắt hung hãn có phần dịu lại của Park Jimin, trái tim đang treo lơ lửng trên không trung của Kim Taehyung rốt cuộc cũng từ từ bò xuống.
Gương mặt kia của anh còn chưa thả lỏng được mấy giây lại bất chợt trở nên nhăn nhó, so với khỉ ăn ớt còn thập phần khó coi hơn.
Mặc dù đã say đến mức trời trăng mây đất không thể nào phân biệt nổi, nhưng gương mặt anh ngược lại không có lấy một chút huyết sắc, ánh đèn chập chờn nhảy nhót lại càng khiến nó trở nên trắng bệch.
Park Jimin gập người xuống, cả thân thể vì đau đớn mà run bần bật. Hàm răng trắng đều bất giác cắn chặt lấy bờ môi đã sớm tái nhợt vì cơn đau cứ vồ vập ập đến, mồ hôi không ngừng tuôn ra ướt hết một mảng trên lưng áo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[VMin/ Textfic] Chú! Tôi muốn chăm sóc chú cả đời!
FanfictionMột cậu nhóc vừa tròn 18 tuổi thanh xuân lại cật lực theo đuổi một ông chú hơn mình 12 tuổi. Nghe thật vô lý nhưng lại rất thuyết phục =)))) Fic có tổng hợp một rổ từ ngữ tục tĩu, cho nên xin quý dị hãy cân nhắc trước khi đọc. 📌Claim: Xin vui lòng...