Sáng sớm, dạ nha (*) hắc vũ xích mục bay tới, nhu thuận đứng trước cửa sổ của Không Hoa.(*)'dạ nha' : quạ đêm, lông đen mắt đỏ thẫm
"Bị đánh cắp?" Trong Minh phủ từ trước có ghi chép kỹ càng về các triều đại trên thế gian, nhưng chỉ có Sở thị vương triều là do Linh Đế lập nên, những thứ liên quan không thấy tung tích.
"Ai?"
"Tang Mạch." Từ miệng dạ nha phát ra tiếng người "Theo luật, thi hành quả hình răn đe."
"Thảo nào." Không Hoa nhớ tới những vết tích đỏ tươi giăng khắp người Diễm quỷ. Quả hình, là đem người kéo trên tấm trúc tra, thịt tẫn tới xương, sau đó trượng sát (dùng gậy đánh chết). Ngay cả là quỷ hồn giết không chết, có điều róc thịt gọt xương cũng là đau đớn khoét tận tim.
Tỉ mỉ hồi tưởng, hình như ba trăm năm trước quả thực có sự kiện như thế. Dưới cao đường một người tóc đen áo trắng, trên mặt huyết ô, chịu đựng đau đớn đủ khiến kẻ khác điên cuồng. Thực sự là, trộm mấy cái ghi chép này để làm gì? Quá khứ từ lâu đã thành quá khứ, đến tính mệnh cũng đã không còn nữa, một chút manh mối trong chuyện cũ có thể chứng minh cái gì?
Minh chủ ngồi trên chỗ cao sâu trong Minh phủ luôn luôn không hiểu nổi mấy cái nhớ nhung cố chấp này, mười năm, trăm năm, ngàn năm, ngày qua ngày, vong linh bị dẫn giải đến thường thường là vẻ mặt phẫn hận không cam lòng "Đại nhân, ta oan uổng... Ta không cam nguyện..." Hoặc vì danh, hoặc vì lợi, hoặc vì tình. Đứng đầu Minh phủ vô ái vô dục chỉ lẳng lặng nghe, trong lòng trống trải. Phật tổ nói "Vậy tự mình hạ phàm trải nghiệm một lần đi." Trở về thì, chính mình cũng rốt cuộc không nhớ rõ lúc ở trần thế đã làm gì, chỉ là nghĩ thất lạc một thứ gì đó, khiến cho hắn đối mặt với những oan linh khóc lóc kể lể thì không thể duy trì sự hờ hững được nữa.
"Những ghi chép này đâu? Tìm về chưa?"
"Thuộc hạ thực sự bất lực, trước sau vẫn không thể tìm được."
"Đã biết, đi đi."
Là ai trộm đi Hình thiên? Diễm quỷ vì sao lại cùng ở với một thư sinh người thường? Còn nữa, hình người mà Diễm quỷ tỉ mỉ chế tác là ai? Những câu hỏi không có đáp án cứ hết cái này tới cái khác, lại còn dính dáng đến chuyện ba trăm năm trước ngay đến Minh chủ hắn người quản lý sinh tử của nhân gian cũng không biết. Nắng sớm mờ mờ, Không Hoa có chút đăm chiêu. Tang Mạch, giữa ngươi và ta có quan hệ gì?
Nam Phong tới học quán ở thành nam, trong nhà chỉ còn lại hai người đều mang tâm tư. Một hôm, yên ổn vô sự. Chạng vạng, thư sinh đã đọc sách trước bàn cả ngày giờ bận rộn chuẩn bị cơm nước, Tang Mạch lơ đãng tới bên cạnh Không Hoa "Ta muốn mời điện hạ dạo đêm, không biết điện hạ ngài có cho ta cái hân hạnh đó không?"
Lại là khuôn mặt tươi cười có phần thân thiết, một chút cũng không thấy vẻ căm ghét phẫn hận mấy ngày trước. Không Hoa nhìn chằm chằm hắn một lát "Được." hắn lại có chủ ý gì đây?
Nửa đêm, trên trời treo một mảnh trăng. Tang Mạch không nói không rằng dẫn đường đi phía trước, Không Hoa đi theo hắn nhảy qua tường thành, lại đi qua một rừng cây ở ngoại ô, tới một nơi hoang dã. Tang Mạch vươn tay chỉ về phía trước, nói "Tới rồi.", ống tay áo tung bay trong gió đêm.
YOU ARE READING
DIỄM QUỶ - CÔNG TỬ HOAN HỈ
Художественная прозаTác giả:Công Tử Hoan Hỉ Thể loại: Đam mỹ, Huyền Huyễn, Linh Dị, Cổ Đại Vì mình tìm trên wattpad không thấy truyện phân theo từng chương nên mình tự ý copy lại truyện và phân theo từng chương để dễ đọc. Truyện được posted chưa được sự cho phép của Ed...