30 ; no text

1.3K 138 11
                                    

Vầng tà dương buông xuống. Bầu trời dần ngả sang sắc vàng cam ấm áp của buổi hoàng hôn. Nguyễn Bảo Khánh bước đi trên những bậc thang, chân đạp lên thảm cỏ xanh mướt tiến về phía bờ hồ. Gió thổi vào người mỗi lúc một mạnh, không ngừng len lỏi làm rối tung cả mái tóc vẫn còn lấm tấm vài đốm sáng cuối ngày.

Đôi chân dừng lại đằng sau bóng lưng cô đơn của người nọ. Nguyễn Bảo Khánh cởi bỏ chiếc áo khoác nơi mình, không chút do dự ném lên đôi bờ vai gầy nhỏ ấy.

"Đi mà không nói với ai một tiếng nào. Cả câu lạc bộ đang nháo nhào lên tìm mày kìa." Hắn nói, và đặt người xuống ngồi bên cạnh kẻ kia, lúc này đang im lặng hướng mắt về bờ hồ rộng lớn.

"Nhưng mày vẫn tìm được tao đó thôi." Phương Tuấn trả lời, mắt vẫn nhìn xa xăm vào một hướng. Bàn tay tóm lấy chiếc áo khoác để nó không trượt khỏi vai mình.

Cậu không ngạc nhiên lắm về việc Nguyễn Bảo Khánh tìm ra cậu ở đây. Từ lúc mới thân đã như vậy. Hắn luôn dễ dàng đoán được cậu sẽ đi đâu, làm gì, với ai mỗi khi cậu nói cậu buồn và luôn là người đầu tiên tìm thấy cậu ở những nơi đó. Chẳng hiểu là do hắn thông minh, hay vì vốn dĩ hắn đã hiểu quá rõ cậu trong lòng bàn tay rồi nữa.  

Bất kể là lí do nào, chỉ cần người ấy là Nguyễn Bảo Khánh. Đối với Phương Tuấn chưa bao giờ là một điều tệ hại. 

"Sao biết tao ở đây mà tìm?" Cậu hỏi, nhặt viên đá lên và ném nó xuống hồ.

"Đoán."

"Tào lao!"

"Chỗ này là nơi mày dắt tao chạy trốn nè." Bảo Khánh bật cười, đáp lại bằng một câu không đầu, không cuối.

"Ồ, tưởng mày quên rồi?"

"Mày nghĩ thế thôi. Chứ tao chưa từng quên." Hắn trả lời, cúi mặt bứt vài cọng cỏ dưới đất, như một trò tiêu khiển cho bớt nhàm chán.

"Nhưng nhờ có cái lần đó, mà tao với mày mới thân nhau được ha." Phương Tuấn nói bâng quơ, đoạn chống tay rồi ngửa người ra đằng sau, hưởng thụ từng cơn gió mát lành thổi từ phía bờ hồ.

"Ừ đúng. Chắc hôm nào tao phải hẹn gặp để cảm ơn tụi nó quá." Bảo Khánh gật gù, khung cảnh xung quanh chợt làm hắn hoài niệm, về cái thuở thiếu thời huy hoàng ngày trước.

.

Nguyễn Bảo Khánh ở những năm tháng cấp ba, nổi loạn, ngông cuồng và hiếu chiến. Trốn học, hút thuốc, đánh nhau, vô lễ với giáo viên, chơi xỏ bạn bè, chưa từng có trò quậy phá nào mà hắn chưa làm qua. Thằng thiếu niên mới mười sáu, mười bảy tuổi chưa hề nếm trải mùi đời, bên cạnh toàn bạn bè xấu chỉ biết nịnh hót lấy lòng, cha mẹ lại suốt ngày bận bịu ở công ty chẳng hề quan tâm tới. Bởi vậy mới khiến hắn hình thành cái loại tính cách ngang ngược này. Trịnh Trần Phương Tuấn khi ấy là học sinh mới chuyển trường, là dân ở tỉnh lên. So với Nguyễn Bảo Khánh hoàn toàn khác xa một trời một vực. Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Phương Tuấn là một thằng nhóc vừa yếu ớt vừa quê mùa. Mới gặp hắn đã thấy ghét cậu không chịu được. Bảo Khánh cùng đám đàn em bày đủ trò bêu xấu, chèn ép Phương Tuấn mới chuyển đến một cách thê thảm.

k-icm x jack ➙ just friendsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ