04.

2.7K 270 11
                                    

Liên tiếp mấy ngày đều là mưa rơi tối trời tối đất, dầm dề mãi mà không tạnh.

Vương Nhất Bác cũng không vội ra ngoài lái motor hay trượt ván, chỉ ở trong nhà vui vẻ với đống lego cùng với...bài tập hè còn chưa làm xong.

Trình Kha mỗi ngày đều ở trong nhóm chat đếm ngược tới khai giảng, hôm qua bị Cốc Dương đá ra, hôm nay lại đổi một phương thức khác.

Tiểu Trình : kể chuyện ma nghe chơi.

<Bạn đã bị Cốc Dương mời ra khỏi nhóm>

Vương Nhất Bác im lặng kéo nhóm chat vào blacklist, sau đó tiếp tục ngồi xổm xuống xếp lego.

Tiêu Chiến thì ngược lại, mỗi ngày đều khá bận rộn, không chút nào có cảm giác được đi nghỉ phép.

Đại não anh vẫn luôn hoạt động hết công suất, cho dù có chợp mắt nghỉ ngơi, bảng thiết kế cũng sẽ chạy tới chạy lui trong đầu.

Studio Tiêu Chiến thành lập cùng với một người bạn đã đi vào guồng quay ổn định, thỉnh thoảng sẽ nhận được hợp đồng to. Trước khi trở về thành phố C, bọn họ trùng hợp có tiếp được vài đơn hàng, nhờ mấy hôm nay trời mưa không dứt cho nên tiến độ hoàn thành bản vẽ cũng sắp đến kì kết thúc.

Gần đây bận bịu tới mức Tiêu Chiến sốt ruột đến phát hoả, cảm giác bản thân lại rụng đi không ít tóc.

Tính tới thời điểm hiện tại, hai người có thể xem như chung sống hoà bình.

Tiêu Chiến có thời gian rảnh liền đi nấu cơm, mà hễ tới giờ ăn thì vị ở trên lầu ba cũng sẽ xuất hiện.

Ngày nào không rảnh bọn họ chỉ có thể gọi thức ăn nhanh, nhưng là Tiêu Chiến phát hiện, nhỡ gọi trúng món không hợp khẩu vị, người nọ sẽ từ tốn nếm qua mấy đũa, sau đó liền dùng khoai tây chiên và đống đồ uống toàn cacbon-axit trong tủ lạnh để lấp đầy cái bụng.

Thảo nào lại gầy như vậy.

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng đơn bạc của cậu, lần nữa khẳng định, xác thực là quá gầy.

Vương Nhất Bác rất ít nói, vui buồn không hiện lên trên mặt, tựa hồ đối với bất kỳ chuyện gì cũng ôm thái độ thờ ơ. Nhưng Tiêu Chiến cảm nhận được, thiếu niên đã không còn bài xích mình như hôm ở sân trượt ván.

Mấy ngày nay coi như sóng êm biển lặng.

Tiêu Chiến yên tâm đôi chút, tình trạng của Vương Nhất Bác cũng không đến nỗi nghiêm trọng như Đàm Tinh nói.

Nhưng anh cân nhắc đến một nguyên nhân khác, bởi vì bọn họ chẳng qua chỉ là hai người xa lạ sống cùng dưới một mái nhà, không phải bạn, không phải người thân.

Vương Nhất Bác không quan tâm, cho nên cũng sẽ không biểu hiện gì nhiều, đây chính là lý do cho thái độ kỳ lạ của cậu.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến tháo chiếc kính bạc xuống, xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, sau đó đem tập bản thảo trên đùi khép lại, cả người thả lỏng ngửa đầu dựa lên sô-pha.

Ánh mắt anh dịch đến chiếc đèn chùm treo trên đầu, vô tình đụng phải thiếu niên đang từ lầu ba nhìn xuống.

Không gian yên tĩnh, thời gian cũng ngừng, Tiêu Chiến híp mắt, vừa định mở miệng bắt chuyện thì mái đầu lam khói kia lại đột nhiên rụt ngược trở về.

zsww | Tang Du Phi VãnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ