CHƯƠNG 12 END

74 5 2
                                    


Kinh thành náo nhiệt, Vương Lam rão bước vào con hẻm nhỏ. Đi đến căn nhà phía trước để tấm biển nhỏ ghi mấy chữ. Đẩy cửa bước vào trong, mọi thứ khá đơn giản, thứ giá trị nhất chắc là thảo dược, được bày bừa khắp mọi nơi. Tiến vào trong chỉ có cái bàn nhỏ để vài thứ y cụ chẩn bệnh. Vị y sư đang sắp xếp lại tủ thuốc nghe có tiếng người mới quay sang, thấy Vương Lam liền thở dài:
  - Về rồi sao, ba năm qua chạy đi những đâu rồi.
Vương Lam cười hề hề lân la đến gần, bộ điệu sắp xin xỏ cái gì đó:
  - Đã đi được những đâu từ từ ta sẽ kể cho thúc nghe. Hôm nay đến đây...
  - Haizz muốn nhờ vã gì sao?
  - Thúc hiểu ta thật đấy.
  - Muốn ta vào cung chữa cho hoàng thượng là không thể được, ngoài ra cái gì cứ nói.
  Vương Lam chưa kịp mở lời đã bị Đổng đại phu nhìn thấu mà thẳng thắn từ chối. Chưa biết phải nói thế nào đành xuống nước nài nỉ:
   - Đổng thúc thúc vì sao chứ, hoàng thượng là người tốt sao thúc không cứu.
  - Ta không thích dây dưa với bọn người lắm tiền lắm quyền. Rất phiền.
  - Nhưng hoàng thượng mà có bất trắc thì sẽ có rất nhiều nhiều dân nghèo phải khổ sở. Còn chưa kể...
  - Không đi là không đi. Đừng nhiều lời.
  - Hoàng thượng là đệ của Tiêu Ngụy thúc không thể chăm chước sao?
  Đổng đại phu ngừng tay quay sang nhìn Vương Lam:
   - Đúng ta thật sự mang ơn Tiêu tướng quân nhưng cứu cái mạng nhỏ của ngươi để trả ơn rồi còn kì kèo gì nữa.
  Vương Lam dày mặt nắm lấy cánh tay Đổng đại phu nài nỉ:
  - Đổng thúc thúc, người là đại phu thì phải cứu người, huống chi hoàng thượng mà chết ai lo đất nước, thái tử chỉ có mấy tuổi thôi. Người xem không phải sẽ thê thảm lắm sao?
  - Liên quan gì ta, triều đình nhiều người như vậy lại chẳng lo nổi cho một người hay sao?
  Vương Lam biết cầu xin không được bèn trở mặt ra giọng hăm dọa:
  - Thôi được thúc không cứu, hoàng thượng sẽ chết, hoàng thượng mà chết thì đất nước chắc loạn, mà loạn rồi ta cũng chẳng có nhà mà ở nữa, nếu đã vậy bây giờ ta sẽ đi tung tin là Đổng thần y danh trấn tứ phương đang ở đây, để xem thúc có yên thân với mấy gia tộc lắm tiền lắm quyền hay không?
   Nói xong Vương Lam liền quay đi rất nhanh ra cửa, Đổng đại phu còn nhanh hơn ngăn lại:
  - Tên tiểu tử này, lăn lộn được mấy năm giờ đã biết đe dọa người rồi sao? Được xem như ta chấp nhận chữa trị cho hoàng thượng đi nữa thì...ầy..đi vào trong cái đã.
  Vương Lam đi vào trước, Đổng đại phu bước ra đóng cửa lại rồi trở vào, ngồi xuống đối diện Vương Lam:
   - Ngươi nói xem, ngươi là gì của hoàng thượng mà phải đến cầu xin ta. Chẳng phải ba năm trước ngươi quyết định rời khỏi hoàng cung không còn liên quan gì hoàng thượng sao? Cứ thôi đi.
  - Nhưng hoàng thượng là người tốt, bình an của người là vận mệnh của đất nước cho nên...
  - Chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi xem hoàng thượng là gì, ta sẽ cứu người lập tức.
  - Ta...ta...nghĩ vẫn nên đi tung tin thì hơn.
Vương Lam đứng dậy định rời đi. Đổng đại phu đành chịu thua, trở giọng van xin:
  - Được...được...ta đi, nhưng ngươi phải vào cung cùng ta, không thì không còn gì để nói, tiểu tử ngươi muốn tung tin gì thì cứ tự nhiên.
  Vương Lam ngồi suy nghĩ một lúc mới đồng ý. Đổng đại phu thu dọn vài món y cụ cần thiết cho vào hòm thuốc rồi cùng Vương Lam vào cung.
  Tẩm cung hoàng thượng, Đổng đại phu bước vào trong, Vương Lam vẫn đứng bên ngoài. Vị thái giám từ ngoài đi vào vừa trông thấy Vương Lam đã hiện nét vui mừng, Vương Lam đưa tay lên miệng suỵt một tiếng ý bảo đừng cho hoàng thượng biết, Vị thái giám gương mặt như chùng lại, thất vọng cuối đầu chào:
  - Vương công tử lâu không gặp vẫn an hảo.
  - Đa tạ, ta vẫn tốt. Hoàng thượng sao lại thành ra như thế?
  - Hoàng thượng là trẻ thiếu tháng bẩm sinh đã nhiều bệnh. Bề ngoài tuy khỏe mạnh nhưng luôn phải dùng thuốc khống chế bệnh tình, nhưng mấy năm nay thuốc không còn tác dụng nữa. Haizzz
   Vương Lam trong lòng tự trách, kề cận hoàng thượng bao lâu nay mà không hề phát giác ra sức khỏe hoàng thượng có vấn đề, lòng rất lo lắng:
- Nếu không có thuốc thì sẽ như thế nào?
Vị thái giám cuối đầu, giọng nói hiện rõ sự đau lòng, lo lắng lẫn chút tuyệt vọng:
- Sẽ rất đau, mỗi ngày đều đau như chết đi sống lại. Sau khi công tử rời khỏi thì không bao lâu sau thuốc dần không hiệu nghiệm nữa, đã đổi rất nhiều danh y nhưng....
  - Nếu như không tìm ra cách chữ trị sẽ như thế nào?
  - Có lẽ là đau đớn đến chết.
Vương Lam nghe nhói một trận nơi tim. Thân thể như bị hút cạn sức lực chao đảo không vững. Hai mắt nóng bừng như sắp khóc:
  - Vì sao lại không tìm ta, ít nhất ta có thể chăm sóc cho người.
  Vị thái giám thở dài, nặng nhọc từng tiếng:
  - Hoàng thượng vẫn hy vọng có thể giữ lời hứa ba năm với công tử, suốt mấy năm qua hoàng thượng luôn cho người âm thầm theo bảo hộ công tử suốt mọi nơi, nhưng chưa lần nào ta nghe hoàng thượng nói muốn tìm người quay về. Có lẽ bản thân hoàng thượng cảm nhận được không còn sức để bảo vệ người khỏi tranh đoạt trong hoàng cung nên mới...
   Bên trong phòng tiểu thái giám vui mừng chạy ra:
  - Tổng quản, hoàng thượng đã tỉnh rồi, tỉnh rồi.
  Vị thái giám quay sang Vương Lam cuối đầu chào rồi gấp gáp trở vào trong. Vương Lam vẫn đứng trầm ngâm, đầu vừa nghĩ đến cảnh hoàng thượng trút hơi tàn thì tim lại nhói lên tê buốt. Vương Lam chợt hiểu thì ra bao lâu nay bản thân có thể bình an du ngoạn khắp nơi, không gặp trở ngại là vì hoàng thượng luôn phía sau che chở. Từ trước đến giờ luôn xem nhẹ chân tình hoàng thượng dành cho mình, luôn ỷ lại rằng dù thế nào hoàng thượng cũng sẽ ở đấy chờ đợi mình quay lại, chờ đợi để bảo bọc để yêu thương, lòng luôn tin rằng trời có sập vẫn sẽ có chốn để trở về. Hôm nay đứng trước sinh tử, đứng trước mất mát, đối mặt với việc hoàng thượng sẽ không còn nữa, sẽ chẳng còn Tiêu Hoằng vừa nhún nhường vừa ủy khuất để đổi lấy nụ cười của mình, không còn hoàng thượng hết lòng bảo vệ, chẳng còn bất cứ ai trên thế gian xem mình là chấp niệm cả đời. Vương Lam ngập ngừng nửa muốn bước vào, nửa lại không dám, ngay lúc này Vương Lam thật sự rất sợ mất đi hoàng thượng.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Dec 10, 2019 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

HẸN ƯỚC BỈ NGẠN HOANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ